Đôi Mắt Oan Gia

Chương 7:

"Cho nên cậu đồng ý?"

"Phải."

Buổi trưa thứ bảy, Tưởng Y Hàm và Mã Thần Du cùng nhau ăn cơm, đem thiệp mừng của Kính Hiên cho cô ấy, sau đó nhắc tới chuyện mấy hôm trước —— cô đồng ý làm bạn gái Tống Đình Vĩ.

"Thật không thể tưởng tượng ra, trước còn nghe cậu nói hắn là tên gia hỏa ngạo mạn, tự đại, vô lễ." Mã Thần Du ăn một thìa cơm lớn, mặc dù được xưng là bà chủ tương lai của Bách hóa Đại Đông, nhưng cô ấy vẫn cùng bạn tốt tới quán ăn bình dân dùng bữa. Cơm rang ở đây ăn ngon lại tiện nghi, còn có hồng trà miễn phí uống cũng không tệ.

"Thật ra hắn cũng không tệ đến như vậy."

"Cho nên, bây giờ cậu và Tống luật sư là bằng hữu ?"

"Ân." Tưởng Y Hàm gật đầu, sau đó thấy Mã Thần Du ăn sạch đĩa cơm rang của mình , nói với cô, lại lấy thìa múc cơm rang trong đĩa cô, tiếp tục ăn."Thần Du, cậu sao vậy, rất đói sao?" Thần Du vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, sức ăn không lớn, bình thường còn chưa có ăn hết một đĩa cơm rang đã kêu no, bây giờ liền ăn một thìa lại một thìa.

"Mình muốn ăn nhiều một chút." Mã Thần Du lại xúc một thìa cơm rang.

"Vì sao? Chẳng lẽ... cậu mang thai?" Nghe nói khi mang thai sẽ ăn rất nhiều.

"Không phải, mình còn chưa có mang thai nên mới phải ăn nhiều, bản thân có thể khỏe mạnh hơn chút, sau đó nhanh chóng mang thai, tuần trước mẹ chồng mình từ Nhật Bản gọi điện về, biết bụng mình vẫn không có tin tức gì, mặc dù bà ấy không nói thêm gì, nhưng mình biết bà ấy rất thất vọng, ai…, lại bảo mình ăn nhiều một chút đi!"

Nhìn thấy biểu tình thất vọng của bạn tốt, cô không khỏi muốn an ủi, cô biết Thần Du vẫn luôn muốn mang thai."Thần Du, cậu mới kết hôn nửa năm, chuyện mang thai từ từ sẽ đến, chớ tạo áp lực quá lớn."

"Bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy rất hâm mộ những người [ lên xe trước, mua vé bổ sung sau ] ." Ít nhất, không cần lo lắng chuyện không thể mang thai.

"Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, đúng rồi, hôm qua mình có gọi điện cho [ thánh nhân học tỷ ]."

"Học tỷ chị ấy bây giờ có ổn không?"

"Nghe âm thanh có vẻ cũng không tệ lắm."

Hàn thánh nhân là học tỷ thời đại học của các cô, trước kia kinh doanh quán cà phê, hơn ba tháng trước hợp đồng thuê nhà hết hạn, chủ nhà lấy lại cửa hàng cho con trai mở phòng khám nha khoa. Chị ấy cũng không tìm cửa hàng khác, mà đóng của quán cà phê, sau đó bay tới Mỹ tiếp tục phát triển.

"Mình thường suy nghĩ, học tỷ có phải bị mình làm hại hay không, vì muốn trốn Chu quản lý, mới quyết định đi Mỹ ?"

"Y Hàm, mặc dù cậu vốn muốn giới thiệu Chu quản lý và học tỷ làm quen, nhưng bọn họ trước đây đã quen biết đối phương, không liên quan gì tới cậu, hơn nữa trước đây học tỷ vẫn luôn muốn đến Mỹ phát triển, bây giờ cửa hàng vừa vặn bị thu hồi mà có cơ hội, lại nói Chu quản lý không phải là bị điều đến Singapore sao, học tỷ không phải vì trốn hắn mà chạy đến nước Mỹ đi." Mã Thần Du không hi vọng bạn tốt tự trách nữa .

Tưởng Y Hàm mặc dù cũng sáng tỏ, nhưng vẫn cảm thấy áy náy. Hi vọng học tỷ ở nước Mỹ mọi thứ đều thuận lợi.

"Y Hàm, cậu phải làm bạn gái đại luật sư, vậy lễ phục chuẩn bị sao? Nếu như chưa có, có muốn đến cửa hàng kinh doanh thời trang của em gái mình không? Mình có thẻ VIP nha."

Mỗi lần mẹ chồng về Đài Loan, cô ấy cũng cùng bà đi mua đồ.

"Thật vậy sao? Thật tốt quá, mình còn đang suy nghĩ nên đi đâu mua lễ phục." Có thẻ VIP, chiết khấu hẳn là sẽ nhiều hơn.

Mười phút sau, các cô lập tức đi đến cửa hàng thời trang mua lễ phục.

Bà chủ của cửa hàng thời trang này Tưởng Y Hàm từng gặp qua một lần trong hôn lễ của Mã Thần Du, là chị gá của phù rể Đinh Vi Thừa - Đinh Vi Lâm. Vì sao cô lại có ấn tượng như vậy? Bởi vì Đinh Vi Lâm thật sự rất đẹp, giọng nói khả ái, vóc người gợi cảm, là nữ thần trong miệng các nam nhân.

"Tưởng tiểu thư là muốn cùng bạn tham dự tiệc sinh nhật sao? Vậy tôi đề nghị chọn bộ trang phục màu bạc trạm khắc tinh tế này, tuy là âu phục, nhưng cũng có thể trở thành lễ phục, đoan trang nhưng không quá mức long trọng, rất thích hợp tham dự yến tiệc như vậy." Bởi vì là chỗ quen biết, Đinh Vi Lâm tự mình tư vấn.

Tưởng Y Hàm mặc thử bộ âu phục đó dài đến đầu gối, lộ một chút vai, vạt áo thiết kế lá sen bên cạnh, rất đặc biệt cũng rất đẹp mắt, là một âu phục vừa đẹp lại không mất đi sự khêu gợi, thật không hổ là chuyên gia tư vấn, người luôn luôn keo kiệt Mã Thần Du nhìn cũng phải động tâm.

Cuối cùng Tưởng Y Hàm mua âu phục, hai người đi ra khỏi cửa hàng, tâm tình của cô rất tốt.

"Đinh tiểu thư thực sự là một nữ nhân mỹ lệ, cậu nói cô ấy không có bạn trai, có thật không?" Này là mới vừa rồi ở trong cửa hàng, Mã Thần Du len lén nói với cô .

"Đương nhiên là thật, trước đây mình cùng mẹ chồng tới mua đồ, mẹ chồng mình muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy, nhưng bị từ chối khéo léo, nghe nói bên cạnh cô ấy có một 『 Lý Đại Nhân 』."

"Lý Đại Nhân?"

"Thế nào, cậu có xem phim thần tượng?" Nhìn vẻ mặt bạn tốt hoang mang, liền biết chưa có xem qua."Cậu nha, không cần lúc nào cũng xem CSI, thỉnh thoảng cũng phải xem một chút phim thần tượng tình yêu lãng mạn đi."

"Mình có nghe qua, chỉ là không hiểu rõ lắm." Lý Đại Nhân tên này tựa hồ còn mới lạ.

Mã Thần Du đem nội dung bộ phim thần tượng kia tóm tắt cho cô biết, Lý Đại Nhân là một nam nhân tốt, là ánh sáng tốt đẹp nhất của nữ chính, mặc dù hai người đều từng có người yêu, nhưng thủy chung không ai có thể thay thế vị trí của đối phương trong lòng mình, đương nhiên cuối cùng hai người tay trong tay đi đến hôn nhân.

"Nghe nói sau khi bạn gái đối phương qua đời, bọn họ vẫn luôn dây dưa qua lại rất nhiều năm, mẹ chồng mình rất không cao hứng điểm này, cảm thấy thanh xuân của con gái có hạn, sao có thể chờ đợi mãi được.

Thế nhưng Vi Lâm vẫn chờ 『 Lý Đại Nhân 』của cô ấy, bên cạnh hai người cũng chỉ có người kia, cuối cùng đương nhiên sẽ ở cùng một chỗ ."

"Cô ấy làm như vậy có điểm ngốc, vạn nhất đối phương không nghĩ như vậy, có bạn gái mới, cô ấy nên làm cái gì bây giờ? Không phải mãi đợi, phim thần tượng cùng hiện thực dù sao cũng không giống nhau, nếu đổi lại là mình, sẽ không làm như vậy." Nếu như không có tình yêu, miễn cưỡng ở cùng một chỗ cũng vô ích, bởi vậy cô dứt khoát chia tay bạn trai cũ, sau này cũng không liên lạc lại.

Cô nói như vậy, Mã Thần Du tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì cô rất có cá tính, chuyện tình cảm cũng là yêu hận rõ ràng, chính là kiểu『 anh đã không yêu tôi, muốn chia tay liền chia tay! 』 cá tính phi thường thẳng thắn. Bất quá, những thứ ấy chỉ là biểu hiện bên ngoài, kỳ thực Y Hàm luôn đem tình cảm giấu thật sâu, trừ khi bản thân cho phép, và yếu tố gia đình có một chút tác động.

"Quên đi, cô ấy yêu, chờ đợi 『 Lý Đại Nhân 』 là chuyện của cô ấy, trái lại Y Hàm, giữa cậu và đại luật sư tiên sinh có cảm giác gì không? Nếu như hắn theo đổi cậu, cậu cũng không nên lập tức từ chối, cho nhau một cơ hội, biết không?" Y Hàm và bạn trai cũ cũng đã chia tay nửa năm , cũng nên quen bạn trai mới .

"Chớ nói lung tung, cậu cũng không phải không biết chúng mình trước có bao nhiêu ghét đối phương." Làm bằng hữu cũng cảm thấy là lạ , sao có thể phát triển quan hệ khác, tên kia theo đuổi cô? Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Trước đây ghét, không đại biểu sau này sẽ không thích, lại nói, đại luật sư bận rộn như vậy, tại sao muốn giúp cậu làm những chuyện kia? Còn có a, hắn tại sao muốn mời cậu làm bạn gái, bên cạnh hắn hẳn là có rất nhiều bạn nữ khác, cậu chưa từng nghĩ đến điểm này sao? Mình cảm thấy hắn đối với cậu có ý tứ."

"Có ý gì?"

"Thật là, bảo cậu xem phim thần tượng nhiều chút cũng không nghe, đương nhiên là thích cậu rồi ."

"Cái gì?" Tưởng Y Hàm khϊếp sợ, mặc dù lúc đó cô cũng cảm thấy kinh ngạc khi Tống Đình Vĩ đưa ra lời mời, nhưng không nghĩ quá nhiều, "Cậu đừng đoán lung tung, chúng mình là bằng hữu, lại nói hắn giúp mình, mình giúp lại hắn cũng là lẽ đương nhiên ."

Vừa nghe liền biết người nào đó đang chống cự tình yêu mới, Mã Thần Du không ngại phiền khuyên bảo cô, "Y Hàm, cậu và bạn trai cũ cũng đã chia tay nửa năm , không phải là vẫn còn nhớ hắn đi?" Trước đây Y Hàm vì nam nhân kia trả giá nhiều như vậy, kết quả đối phương lại bắt cá hai tay, thực sự là rất kém cỏi, làm cho cô vừa nghĩ đến liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Mình sao có thể còn nhớ, hắn cũng sắp kết hôn."

"Làm sao cậu biết hắn sắp kết hôn? Chẳng lẽ cậu và tên bại hoại kia còn liên lạc?"

"Không có liên lạc, bất quá mấy ngày trước nhận được thiệp mừng hắn gửi tới." Mặc dù từng thương tâm mà khóc, nhưng cô đã quyết định sẽ không khóc , đương nhiên cũng bởi vì sau bữa lẩu đầy thú vị ngày đó, tâm tình cô thoải mái không ít.

"Cái gì? Hắn còn muốn lấy tiền mừng của cậu, thực sự là ăn thịt người chưa đủ! Y Hàm, đưa thiệp mừng của tên kia cho mình, mình biết cậu nhất định không xé nó, mình thay cậu giải quyết nó." Bắt nạt bạn tốt cô chính là bắt nạt cô, ma đao Mã Thần Du soàn soạt muốn xé nát thiệp mừng.

Nhìn dáng vẻ bạn tốt muốn cùng người ta đánh đấm, Tưởng Y Hàm thực sự chào thua cô ấy. Cũng không nghĩ đến thân phận bà chủ tương lai của Bách hóa Đại Đông, phải đoan trang hàm súc, bất quá tâm ý của Thần Du, cô sâu sắc cảm nhận được."Thần Du, cám ơn cậu, cậu yên tâm, mình đã bình thường trở lại." Cô sẽ không tham gia hôn lễ, nhưng vẫn chúc phúc hắn.

Con ngươi mỹ lệ của Mã Thần Du biếm biếm, "Như vậy cậu quyết định muốn cùng Tống luật sư gặp gỡ ?"

Tưởng Y Hàm vỗ xuống cái trán của cô ấy. Thực là suy nghĩ nhiều quá! Cô cười khẽ đi về phía trước, Mã Thần Du phía sau đuổi kịp, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi cô, thực sự không thích Tống luật sư sao...

Kết thúc cuộc hẹn cùng bạn tốt, Tưởng Y Hàm cầm túi mua đồ trở lại nhà trọ, đi qua bệnh viện thú ý ở lầu một, cô nghĩ nghĩ đi vào.

"Hoan nghênh quý... Y Hàm, cô lại tới nhìn Tiểu Ba ?" Bác sỹ thú y La Thượng Huân vừa nhìn thấy cô, cười đi lên phía trước.

"Tiểu Ba tìm được chủ mới sao?"

"Vẫn chưa có, nó ở nơi đó." Anh ấy chỉ vào l*иg sắt bên cạnh.

Tưởng Y Hàm buông túi trên tay, hài lòng đi qua ôm lấy Tiểu Ba, đó là một chú chó tế tư bảy tháng tuổi,lông dài màu trắng , thập phần đáng yêu.

Khi cô học tiểu học, trong nhà có nuôi một chú cho tế tư tên Ba Ba, Ba Ba rất đáng yêu,cùng trưởng thành với cô, là thành viên thứ ba trong nhà, nhưng khi cô học năm nhất đại học Ba Ba đã đi rồi, lúc đó cô và mẹ rất khổ sở.

Một tháng trước, có người nhặt được Tiểu Ba, đưa tới bệnh viện thú y, cô nhìn rất thích, nhưng mà, cô không thích hợp nhận nuôi Tiểu Ba, công việc của cô rất bận, có lúc sáng sớm ra cửa đến khuya mới về nhà, khiến chú chó nhỏ cô đơn ở nhà rất đáng thương, lại không thể cùng nó đi tản bộ, bởi vậy cô chỉ có thể nhìn Tiểu Ba như vậy, hi vọng nó có thể tìm được người chủ tốt với nó.

"Cô thật sự rất thích Tiểu Ba."

"Ân, bởi vì nó rất giống Ba Ba nhà tôi." Bệnh viện thú y này đã mở từ rất lâu rồi, trước kia bác sỹ thú y là cha anh- Nam Huân, những đã về hưu , hiện tại do Thượng Huân kinh doanh Bệnh viện, lúc trước khi cô và mẹ mang Ba Ba đến gặp bác sĩ, anh ấy vẫn còn là hộ lý, bây giờ đã là hàng xóm lâu năm cũng là bạn tốt.

“Cô hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ." La Thượng Huân nói . Một thời gian trước sắc mặt Y Hàm thoạt nhìn không tốt, sau khi tìm hiểu, mới biết cô và bạn trai nhiều năm chia tay , nhưng, cô hôm nay từ lúc tiến vào đến bây giờ, trên mặt luôn tươi cười, xem ra tâm tình rất không tệ.

"Có sao? Có lẽ vì vừa cùng bạn tốt đại học đi ăn, sau đó, còn mua được bộ đồ rất ưng ý." Tưởng Y Hàm vuốt Tiểu Ba... thật đáng yêu!

"Y Hàm, cô..."

Hắn đang muốn nói chuyện, hộ lý Tiểu Nhã vừa vặn trở về, trong l*иg trên tay là chú mèo Kim Kim, là vật nuôi của Lưu bà bà gần đây. Lưu bà bà lớn tuổi, hành động bất tiện, bởi vậy gọi điện nhờ cô ấy mang Kim Kim tới bác sỹ nhìn.

"Tiểu Nhã, cô đã về, trước đem Kim Kim trong l*иg để ở đó, chờ một chút tôi sẽ qua."

Tiểu Nhã liếc nhìn Tưởng Y Hàm, ánh mắt tương đối không thiện cảm, sau đó nói: "Bác sỹ, không thể đợi lát nữa , Kim Kim hình như rất không thoải mái."

"Phải không?" Hắn đi qua, cầm l*иg sắt lên quan sát Kim Kim.

Tưởng Y Hàm đương nhiên thấy được ánh mắt không chào đón của Tiểu Nhã, nhưng cô không biết mình đã đắc tội gì với đối phương . Cô đem Tiểu Ba thả lại vào chuồng."Thượng Huân, các anh bận việc, tôi về trước, lần sau lại đến nhìn Tiểu Ba."

"Y Hàm, xin lỗi." La Thượng Huân nói .

"Không quan hệ, tôi đi đây, gặp lại." Tưởng Y Hàm cầm túi, đi ra khỏi bệnh viện.

Cô cảm thấy hoang mang, Tiểu Nhã hai năm trước sau khi tốt nghiệp đại học hậu đã vào làm hộ lý trong bệnh viện thú y, cô rất ít tiếp xúc cùng đối phương, nhưng quan hệ cũng không tệ, nhưng mà, vừa rồi rất rõ ràng, Tiểu Nhã thoạt nhìn rất không chào đón cô, vì sao? Trước đây các cô thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện mấy câu.

Khi cô muốn đi vào nhà, di động của cô vang lên, vừa nhìn điện thoại, là Tống Đình Vĩ, cũng không biết có phải vì lời vừa rồi của Thần Du làm ảnh hưởng, Cô không khỏi có chút khẩn trương.

"Là tôi, Tống Đình Vĩ." Âm thanh nam nhân trầm ổn hữu lực.

"Ân, tôi biết, có việc?"

"Tôi nghĩ về thời gian gặp mặt thứ sáu tuần sau, nếu được, có thể cho tôi biết địa chỉ nhà cô, tầm bảy giờ tôi sẽ lái xe qua đón cô, được không?"

"Được, không có vấn đề, địa chỉ một chút nữa tôi sẽ gửi cho anh."

"Lần này đến lượt tôi phải nói cám ơn cô rồi."

"Không cần khách khí như vậy." Cô dùng lời của anh trả lời lại.

Anh cười khẽ, "Tôi rất mong chờ đến thứ sáu tuần sau ."

Người này đang nói cái gì? ! Tưởng Y Hàm chỉ cảm thấykhó hô hấp , sau đó không khỏi hít sâu mấy hơi. Cô càng khẩn trương, đều do Thần Du nói lung tung."Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy, gặp lại."

Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì a! Thậm chí còn cảm thấy hơi nóng, là mùa hè tới sao?

Tưởng Y Hàm hít một hơi thật sâu, làm cho mình chớ suy nghĩ quá nhiều. Nói chung, sau thứ sáu tuần sau, giữa bọn họ hẳn là sẽ không có cơ hội gặp lại .