Đôi Mắt Oan Gia

Chương 6:

CHƯƠNG 6:

Tưởng Y Hàm và Tống Đình Vĩ dừng xe trước xưởng, vốn cô cho rằng đây chỉ là nơi Tống Đình Vĩ hay sửa xe, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, anh và nhân viên ở đây đều thân quen.

Khi xe họ chạy vào xưởng, chỉ thấy ba người mặc quần áo lao động xếp thành một hàng đứng yên, lúc bọn họ xuống xe , la lớn —— "Hoan nghênh Tống luật sư, cúi chào!"

Cô cảm thấy những người này cũng quá nhiệt tình rồi, liền thấy Tống Đình Vĩ đi lên phía trước, đối với thiếu niên nhuộm tóc vàng đầu tiên nói, "Vừa nhìn liền biết chưa từng đi lính, cúi chào phải giơ hai tay."

"Hai tay?" Thiếu niên sửng sốt, ngây ngốc lại giơ tay trái lên, nghe thấy tiếng cười, mới biết mình bị lừa gạt , cũng cười theo.

Tưởng Y Hàm kinh ngạc. Anh cư nhiên cũng biết nói đùa, là cô nhìn nhầm sao? Cảm giác không thể tưởng tượng ra.

Tống Đình Vĩ sau đó đi đến vị thứ hai,nam nhân mập mạp trước mặt ước chừng một mét bảy mươi."Nhìn cậu càng lúc càng lớn bụng, hiện tại sửa xe hẳn là thường chui ở gầm xe không ra được đi?" Anh vừa nói xong, hai người bên cạnh nam nhân mập mạp nhịn không được cười to.

"Tống luật sư, em muốn tố cáo anh tội phỉ báng, công kích người khác, ô, mập mạp rốt cuộc có lỗi gì, tôi muốn tuyệt thực kháng nghị!" Âm thanh mập mạp giả khóc.

Tống Đình Vĩ đi về phía trước người đeo kính thứ ba, mới chịu mở miệng, từ xa xuất hiện một nam tử cao gầy, tuổi chừng đầu ba, trên mặt mang nét cười đi tới.

"Đình Vĩ, cậu đến rồi, thời gian vừa đúng, biết cậu mang bạn đến, nên đã chuẩn bị lẩu."

"Da, quá tuyệt vời, ăn lẩu ăn bát to."

Ba người vừa cúi chào cao hứng hô, trong đó cậu mập kêu lớn nhất, bởi vì lẩu là món yêu thích nhất của hắn, thậm chí còn nhảy lên múa máy.

Tống Đình Vĩ nhịn không được cười nhạo, "Vừa rồi hình như có người nói muốn tuyệt thực kháng nghị.

"Em ngày mai lại tuyệt thực kháng nghị tiếp, ha ha ha." Mập mạp tuyệt không quan tâm việc nuốt lời, ăn lẩu quan trọng nhất.

Thấy bọn họ vui đùa ầm ĩ thành một đoàn, Tưởng Y Hàm nhìn ra được cảm tình của họ rất tốt.

Lúc này nam tử cao gầy nhìn cô, "Đình Vĩ, giới thiệu một chút bạn của cậu đi."

"Cô ấy là Tưởng Y Hàm, chủ của chiếc xe trắng hôm nọ." Anh giới thiệu sơ lược hai bên làm quen, "Hắn là A Hòa, bạn hồi bé của tôi, là ông chủ của nơi này, nửa tháng trước lên chức ba, bà xã hiện đang ở nhà mẹ đẻ ở cữ. Tiểu tử tóc vàng là Tiểu Chương, hắn là cháu ngoại của Bảo thúc, hai năm trước tôi đem hắn đến đây học nghề, mặt khác vị mập mạp này là A Đạt, bên cạnh vị này chính là Quang Hựu." A Đạt và Quang Hựu đều là mười mấy tuổi đã đễnưởng sửa xe làm việc, bởi vậy mọi người đều rất quen thuộc.

Tiểu Chương là cháu ngoại của Bảo thúc? Nhớ tới thật lâu trước đây, cô thường nghe Bảo thúc nói về đứa cháu ngoại làm ông rất đau đầu, cậu cũng chính là cháu trai duy nhất của chị ông, mê chơi không đi học thì thôi, lại ở cùng một chỗ với bọn lưu manh, sau này cô cũng không có nghe Bảo thúc nhắc tới cháu ngoại nữa, nguyên lai, Tống Đình Vĩ đem hắn mang đến xưởng sửa xe .

Nhìn Tống Đình Vĩ và A Hòa nói đùa, cô thực sự không ngờ anh cũng sẽ có một mặt『 thân thiết 』như vậy, giống như người bình thường cùng nhau nói đùa, cùng nhau đánh đấm, cô cho rằng anh là một đại luật sư cao cao tại thượng, kết giao bằng hữu đều là thành phần tri thức mặc âu phục đeo caravat cao cấp, hoặc là các phú nhị đại giàu có, đến khi nhìn những hình ảnh này, có chút không thực tế.

"Anh Đình Vĩ, Tưởng tiểu thư sẽ không phải là nữ nhân bên cạnh của anh đi?" Tiểu Chương hỏi.

Quang Hựu bên cạnh cười sửa đúng, " Bằng hữuTiểu chương, con ngườiTưởng tiểu thư xinh đẹp, có khí chất như vậy, chúng ta nói chuyện cũng phải có khí chất một chút, không thể nói thô tục như vậy được, phải nói là bạn gái."

Tống Đình Vĩ liếc nhìn Tưởng Y Hàm, giải thích: "Đừng đoán mò, chúng tôi chỉ là bạn bè."

"Em biết, bây giờ là bạn bè, sau này sẽ là bạn gái, đúng hay không? Ha ha ha." A Đạt nói rất ái muội, cười đến khoa trương.

Tưởng Y Hàm biết đây là bọn họ nói đùa, bất quá nghe vẫn là rất quái lạ. Hơn nữa, Tống Đình Vĩ lần này tại sao không có giải thích?

Cô nhớ tới vừa rồi ở trong xe, anh hỏi cô câu cuối cùng kia, muốn cùng cô làm bạn. Cô cũng không trả lời anh, bởi vì vấn đề kia thực sự khiến người ta cảm thấy quái dị cũng rất khó hiểu, dù sao trước hôm nay, bọn họ tương đối ghét nhau, dù cho nguyên nhân ghét đối phương đã biến mất, nhưng thoáng cái trở thành bằng hữu, vẫn là làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái, hơn nữa, anh thật sự muốn cùng cô làm bạn sao?

Tưởng Y Hàm đôi mắt sáng nhìn Tống Đình Vĩ, muốn biết trong hồ lô của anh bán cái gì, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm thần bí, nhìn không ra cái gì, cô không bao giờ muốn bị người nắm mũi dẫn đi nữa, quyết định thanh toán phí sửa xe liền rời đi.

"Xin hỏi, chi phí sửa xe của tôi hết bao nhiêu?" Cô mở miệng hỏi .

"Phí sửa xe chờ một chút lại nói, chúng ta vào ăn lẩu trước. Tiểu Chương, cậu đi đem cửa sắt kéo xuống đi." A Hòa nói .

Tưởng Y Hàm kinh ngạc, cô lúc nào nói muốn ăn lẩu ?

Thấy Tiểu chương đè chốt cửa cuốn xuống, cô liền nói: "Cái kia... Tôi không có muốn ăn lẩu."

Vừa nói xong, những nhân viên sửa xe khác đều nhìn cô, điều này làm cho cô có chút không được tự nhiên, thế nhưng, cô không chỉ cùng Tống Đình Vĩ không thân quen, mà cùng A Hòa lại càng không quen, cùng nhau ăn lẩu như vậy, không phải rất kỳ quái sao?

"Vì sao? Nhất định là tay tôi bẩn , khiến tiểu thư xinh đẹp không thích, tôi đi rửa trước."

A Đạt quay người đi đến vòi nước, Quang Hựu ở phía sau bổ sung, "Uy, A Đạt, Tưởng tiểu thư có lẽ không muốn cùng mập mạp ăn, cậu liền ngồi xổm ở đó rửa đến khi chúng tôi ăn xong, biết không?"

"Xin lỗi, tôi không có ý đó, không phải vì tay cậu ấy bẩn, tôi chỉ là..." Cô không biết nên giải thích thế nào bản thân cũng không phải có ý kỳ thị.

Tống Đình Vĩ nói chuyện, "Đừng khẩn trương như vậy, thoải mái chút, bọn họ chỉ đang đùa với cô ."

Cái gì, nói đùa? Tưởng Y Hàm sửng sốt.

A Hòa cười nói: "Tưởng tiểu thư, hi vọng cô bỏ qua cho, bọn người kia bình thường ngoạn náo quen , A Đạt chỉ là đi rửa tay, mà bọn họ chỉ là nhân cơ hội gọi A Đạt- dạ dày vương này đừng trở về, như vậy bọn họ có thể ăn nhiều hơn chút. Chúng tôi rất hiếu khách, bạn của Đình Vĩ cũng là bạn của chúng tôi, đi, cùng nhau vào ăn lẩu."

Cuối cùng, Tưởng Y Hàm không cự tuyệt nữa, chỉ là cảm thấy thật kỳ diệu, cô cư nhiên cùng một đám người, ngồi trong phòng ăn lẩu, bất quá mọi người đều rất dễ thân gần, bầu không khí cũng rất náo nhiệt .

Ăn, bát của cô xuất hiện một cái xương sườn to, là Tống Đình Vĩ gắp cho cô , anh không nói gì, cô cũng không nói, nhưng bên cạnh A Đạt nói chuyện, âm điệu còn thập phần kiều mị.

"Ân —— Quang Hựu, tôi cũng muốn cái kia —— nào, gắp giúp tôi."

"Là xương sườn— hửm?"

"Ân, chính là xương sườn —— nào!"

Tưởng Y Hàm đỏ mặt. Đều do Tống Đình Vĩ bất ngờ gắp xương sườn cho cô, hại một đống người ở nơi đó được dịp trêu đùa.

A Hòa cũng cảm thấy việc bạn tốt gắp thức ăn cho cô vô cùng thú vị. Đình Vĩ là một người bận rộn, nhưng hôm nay cư nhiên liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại hỏi tình hình sửa chữa xe, sau đó lại nói buổi tối sẽ cùng chủ xe qua đây, làm hắn không khỏi hoài nghi, không có việc gì lại ân cần như vậy, chẳng lẽ chủ xe cùng bạn tốt có quan hệ mập mờ gì.

Mặc dù Đình Vĩ nói không phải như hắn nghĩ, nhưng hắn vẫn ngửi được bầu không khí không bình thường, bởi vậy hắn quyết định buổi tối nấu lẩu, nhân cơ hội tìm hiểu một chút vị chủ xe này, vị Tưởng tiểu thư tóc ngắn trước mắt thoạt nhìn rất có cá tính cũng rất xinh đẹp, bất quá nhìn ra được, bạn tốt cùng người ta còn 『 không thân quen 』, hắn cũng sẽ không ngăn cản bọn A Đạt nói đùa, giúp đỡ một chút, nghĩ lại thì, Đình Vĩ rất lâu rồi không có bạn gái, mà hắn cũng đã làm ba rồi.

"Nha, ăn rất ngon nha —— "

"Có muốn hay không lại ăn một chút nữa?"

"Ân —— "

"Được rồi, hai người các cậu đừng làm rộn, không thấy Tưởng tiểu thư không thoải mái sao?" A Hòa kịp thời ngăn cản, lại cầm lên một hộp thịt, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn bỏ thịt vào ."

Tưởng Y Hàm vừa mới nghe A Hòa báo trước, kết quả một hộp thịt hắn vừa mới bỏ vào lẩu vài giây, lập tức có vài đôi đũa lả tả cướp thịt, làm cho cô cảm thấy líu lưỡi, nhưng càng làm cô kinh ngạc chính là, Tống Đình Vĩ đã cướp được một ít thịt, một đám người cười mắng cướp thành một đoàn, cuối cùng, ai nói mập mạp động tác chậm? Nhìn khối thịt trên đũa A Đạt xem, ít nhất cũng phải năm, sáu miếng, thực sự là lợi hại.

Tống Đình Vĩ đem miếng thịt cướp được bỏ vào bát của cô, mang theo hàm ý nói: "Cùng bọn người kia ăn cơm, cướp thua sẽ không được ăn."

Tiểu Chương chỉ miễn cưỡng cướp được nửa miếng thịt , nhịn không được oán giận với A Đạt ngồi bên cạnh, "A Đạt, cậu cũng quá khoa trương đi, cậu bình thường có phải hay không len lén luyện tập cướp thịt?"

"Ha, bị các cậu phát hiện, người khác luyện Vĩnh Xuân quyền, A Đạt tôi luyện cướp thịt quyền, ha ha ha." A Đạt cười, đôi mắt trở nên nhỏ hơn .

A Hòa đơn giản đem hai hộp thịt còn lại toàn bộ bỏ vào nồi lẩu, mọi người lại lần nữa cướp thành một đoàn, Tưởng Y Hàm nhìn mấy đại nam nhân tựa như học sinh tiểu học cướp thịt ăn, nhịn không được cười.

Bọn họ sở dĩ chọn ăn lẩu, không phải là vì muốn chơi trò cướp thịt ăn này đi? Bên ngoài hai trăm chín mươi chín tệ được ăn no lẩu, nhưng sẽ không có thú vị và vui vẻ như này.

Nhưng, cô thực sự không ngờ Tống Đình Vĩ cũng sẽ có mặt ấu trĩ như vậy, nhìn hắn và mọi người cướp thành một đoàn, cô thật muốn chụp một tấm ảnh, ngày sau anh lại bày ra vẻ cao ngạo không ai bì nổi, liền lấy ảnh chụp ra cười. Đang nghĩ như vậy, liền thấy anh đột nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, cô không biết mình đang khẩn trương cái gì, vội vã cúi đầu ăn, cô đoán hẳn là tự mình nghĩ làm chuyện xấu nên chột dạ, cho nên mới tâm hoảng ý loạn như vậy.

Bất quá, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được, hóa ra ăn lẩu cũng có thể vui vẻ như thế.

Sau hơn một canh giờ, Tưởng Y Hàm đứng dậy, cảm ơn A Hòa tối nay đã mời khách, cô thanh toán phí sửa xe chuẩn bị rời đi, Tống Đình Vĩ cùng cô đi tới bên cạnh xe.

"Cám ơn anh, Tống luật sư."

Cô lại lần nữa hướng anh nói cảm ơn, bởi vì có quan hệ với anh, phí sửa xe A Hòa chỉ thu phí linh kiện tài liệu, đương nhiên, cô còn thu được một bữa đại tiệc lẩu khó quên.

"Cả ngàyhôm nay cô vẫn luôn nói cảm ơn với tôi." Tống diên vĩ nói .

Tưởng Y Hàm cũng đồng cảm với điều đó. Thực sự là một ngày vừa kỳ quái lại kỳ diệu, thực sự từ sáng sớm đến tối cô đều nói cảm ơn nam nhân này, mà trước đây, cô rất ghét anh, nội tâm cảm giác thực vi diệu.

"Anh hôm nay thực sự đã giúp tôi rất nhiều việc, tôi cũng không biết phải tạ ơn anh như thế nào ." Cô cũng không muốn mãi nói cảm ơn, nhưng thực sự nghĩ không ra nên biểu đạt lòng biết ơn như thế nào.

Tống Đình Vĩ nhìn cô, chợt nhớ tới một việc, "Thực sự muốn cảm ơn tôi, vậy giúp tôi một việc."

"Ân?" Cô không biết mình có thể giúp anh cái gì.

"Tối thứ sáu tuần sau tôi có một buổi xã giao, là thọ yến của một khàng hàng, tôi phải mang bạn gái đi cùng, nếu như đêm hôm đó cô rảnh, có thể làm bạn gái tôi không?"

"Làm bạn gái anh?" Tưởng Y Hàm không ngờ anh lại đưa ra lời mời như vậy.

"Phải, nhưng nếu ngày đó cô không có thời gian, cũng không sao." Tống Đình Vĩ nhàn nhạt nói.

Kỳ thực ngày đó cô rảnh rỗi, chỉ là cô không biết mình có nên đáp ứng, việc này cảm giác quá thân thiết.

Anh giúp cô rất nhiều việc, lúc này lại đưa ra mời, chẳng lẽ đúng như anh nói, anh thực sự muốn làm bạn với cô?

Thực ra cùng anh làm bạn cũng không có chỗ xấu, dù sao ngày sau còn cùng Đức thúc hợp tác, lại thường đến Xây dựng Hoằng Đức, nghĩ tới cảnh tượng ghét nhau trước đây, chẳng thà giống như bây giờ hòa bình ở chung, như vậy Đức thúc cũng sẽ rất hài lòng.

Chỉ là, cô vẫn không thể xác định ý nghĩ của anh, bởi vậy hỏi: "Vừa rồi ở trên xe, anh nói muốn cùng tôi làm bạn, có thật không?"

"Đương nhiên là thật, không phải nói nhiều kẻ địch không bằng nhiều bằng hữu, thực ra, tôi cho là chúng ta đã là bằng hữu , không phải sao?" Mặc dù không hiểu vì sao nhảy đến vấn đề này, anh vẫn nghiêm túc đáp.

Người ta cũng đã nói như vậy, cô cũng không cần phải xấu hổ, tự nhiên mà gật đầu, "Hẳn là hôm đó không có vấn đề, chúng ta đã là bằng hữu, hơn nữa anh cũng giúp tôi không ít, nói không giúp anh, không phải là quá vô tâm sao?"

Sau đó, cô phát hiện nam nhân nhìn chằm chằm cô, "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện, cô không giống như trong tưởng tượng của tôi "

"Những lời này, tôi cũng muốn nói với anh. Vừa rồi nhìn bộ dáng anh cướp thịt ăn, làm cho người ta thực sự rất muốn gọi anh một tiếng bạn nhỏ Tống Đình Vĩ."

Tống Đình Vĩ nhịn cười không được, anh thực sự càng lúc càng cảm ở một chỗ với cô rất thú vị.

Tự tin mỹ lệ, nhiệt tâm giúp người, khiến anh đối với cô tán thưởng, bất quá chuyện của mấy tên côn đồ kia, ngày khác phải tìm thời gian nói chuyện với cô, hành động kia thực sự quá nguy hiểm, còn có, nếu nói với cô, cô khóc tuyệt làm cho người ta đau lòng muốn ôm ôm, cô hẳn sẽ thưởng cho anh một quyền đi!

Đêm nay, cùng nhau ngồi trong phòng ăn lẩu, mà không phải ở nhà hàng Tây cao cấp, mặc dù ngay từ đầu cô có vẻ không được tự nhiên, nhưng anh biết đó là bởi vì cô và mọi người không quen nhau, trên mặt cô không có biểu tình chán ghét hay coi thường, cuối cùng còn ăn rất thoải mái, tính tình tự nhiên, đáng yêu mê người.

Nhìn cô, nội tâm anh nảy lên khát vọng, anh phát hiện mình không chỉ muốn cùng làm bằng hữu, thậm chí muốn tiến thêm một bước.

Nhưng có một số việc không gấp được, từ từ rồi sẽ đến, anh nghĩ cô còn phòng bị mình, không có biện pháp, ai bảo trước đây anh tự cho là đúng như vậy, nhưng ít ra, lúc này anh hiểu nội tâm chính mình, còn kịp thay đổi.

Tưởng Y Hàm không rõ anh cười cái gì. Cô nói đều là sự thật không phải sao? Mặc dù đối với quan hệ của hai người đột nhiên có thay đổi, cảm thấy là lạ , nhưng hình như cũng không khó tiếp thu, suy nghĩ một chút, buổi sáng cô còn gặp nạn như vậy, hoặc là phải nói, tâm tình cô phải rất không tốt, nhưng lúc này, cô cảm giác buổi tối nay mình có thể mang theo tâm tình không tệ đi vào giấc ngủ.