CHƯƠNG 4:
Tống Đình Vĩ thường ngày làm việc mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay còn xử lý chuyện của công ty cha, lịch trình có thể nói là đã chật kín, đại biểu cho việc anh không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng dù như vậy, anh vẫn có thể nhẹ nhàng thắng trong phiên tòa buổi chiều.
Năm giờ chiều, anh trở lại văn phong luật sư, gương mặt tuấn tú nhìn không thấy một tia mệt mỏi, chỉ có thần thái tự tin đánh thắng kiện, anh vừa mới đến bàn làm việc, Tôn Úy Thành ở phía đối diện liền đi đến, nhàn nhữ tựa như đi dạo.
Tống Đình Vĩ tạm ngừng công việc trên tay. “Có việc?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy gần đây muốn gặp mặt cậu thật sự rất khó, có chút nhớ cậu, cho nên muốn đến xem bạn học đáng yêu của tôi có phải vẫn đẹp trai như trước hay không, ha hả.” Tôn Úy Thành cười nói, hắn có gương mặt trẻ con thanh tú, dù đã ba mươi mốt tuổi, bề ngoài tựa như hai mốt, tâm trí thì lại là mười một.
Tống Đình Vĩ mới không tin lời hắn nói, “Thế nào, lại cùng Hạc Minh cãi nhau?”
Tôn Úy Thành chu miệng, ủy khuất oán giận, “Đình Vĩ, cậu có biết tên Cao Hạc Minh kai có bao nhiêu quá phận không? Tôi chẳng qua chỉ muốn tháng sau hắn xin nghỉ mấy ngày cùng tôi đi ra đảo chơi mấy ngày, hắn cư nhiên lạnh mạnh nói không thể, thực sự là rất quá đáng. Ô.”
Anh tuyệt không đồng tình người nào đó giả khóc, trái lại giương mặt lên, nghiêm chỉnh nói, “Nếu vậy tôi để trợ lý ra một văn bản, trực tiếp đuổi việc Cao Hạc Minh.”
Tôn Úy Thành lập tức thu hồi nước mắt cá sấu, vẻ mặt mất hứng, “Đình Vĩ, làm sao ngay cả người bạn học cũ là cậu cũng muốn bắt nạt tôi, tôi thật là xấu số mà…..”
Tống Đình Vĩ thấy hắn bắt đầu kêu oan, trên trán lạp tức chảy mồ hôi, không hiểu sao lúc trước mình có thể đáp ứng cùng hắn mở văn phòng.
Nhớ lại một kỳ hè nọ khi thấy phiếu điểm, anh là người đừng thứ hai, còn người xếp đầu tiên lại là tên nhìn cà lơ phất phơ trang điểm xinh đẹp, bị mọi người cười xưng là [nương pháo] Tôn Úy Thành này. Tôn Úy Thành là một người đồng tính, lần đầu tiên tham gia lớp học, hắn liền công khai tính hướng của mình.
Kỳ thực hồi đại học hai người không thân quen nhau lắm, chỉ là sau khi tốt nghiệp vừa vặn cùng tiến vào một văn phòng luật nổi tiếng, làm đồng nghiệp mấy năm, còn Cao Hạc Minh vào trễ hơn bọn anh một năm.
Ba năm trước, có một cô gái trẻ tuổi tới tìm luật sư, muốn tố cáo thái tử gia một tập đoàn tài chính lớn xâm hại cô ấy. Lúc đó, đừng nói là giám đốc văn phòng luật của họ và chủ tịch tập đoàn tài chính có giao tình thâm sâu, không có khả năng nhận vụ kiện đó, kể cả có người nhận, cho dù cô gái ấy muốn thắng kiện xác suất vẫn rất thấp, lúc đầu cô ấy cùng vị thái tử gia kia đi ra ngoài là tự nguyện, cũng là cô ấy tự mình cùng hắn đến nhà hàng, cộng thêm lại không có chứng cứ hữu ích, loại tình huống này hơn phân nửa sẽ bị luật sư đối phương nói thành lưỡng tình tương duyệt ( hai bên đều có tình cảm và đều tự nguyện) hoặc là viện giao(????)
Nhưng Tôn Úy Thành lại xung phong tiếp nhận vụ kiện đó, lý do của hắn làm cho người khác dở khóc dở cười….. “Nhìn cô khóc thương tâm như vậy, hại tôi cũng nhịn không được khóc theo, nữ nhân chúng ta dù có khóc cũng không thể lấy lại trong sạch, ít nhất cũng phải làm cho đối phương hướng cô xin lỗi.”
Anh lúc đó chỉ nghĩ, Tôn Úy Thành biến thành nữ nhân từ lúc nào? Chỉ cảm thấy nực cười.
Không ngoài dự đoán, Tôn Úy Thành thua kiện cũng bị văn phòng khai trừ, lúc rời đi, hắn cùng Cao Hạc Minh─ một hậu bối khôi ngô, người thoạt nhìn không giống luật sư mà giống hắc đạo hơn, kỹ thuật đánh nhau rất tốt─ cùng nhau rời đi, sau đó tên kia cũng mời anh cùng nhau rời đi.
“Tống Đình Vĩ, đừng ở lại cái văn phòng quái quỷ này, chúng ta cùng nhau tung hoành thiên hạ.”
Đem tổ hợp [đại hùng] và [nương pháo], cùng văn phòng luật sư lớn nhất Đài Loan ra so sánh, cho dù là ai cũng sẽ chọn cái thứ hai, nhưng Tôn Úy Thành nói câu “đi tung hoành thiên hạ” kia,
Làm nâng lên hứng thú, ý chí chiến đấu của anh, anh tiếp nhận khiêu chiến, muốn biết bản thân có thể làm ra cái dạng gì và đạt được thành tích như thế nào, bởi vậy anh và [đôi phu thê] này, ba người cùng nhau mở văn phòng luật sư, hiện tại kinh doanh cũng không tệ.
“Được rồi, vui đùa như vậy đủ rồi, tôi còn có việc phải làm.” Tống Đình Vĩ không thể không hạ lệnh đuổi khách, nếu cùng nười người nào đó ầm ĩ mãi, thì chuyện gì cũng không thể làm được.
“Chờ một chút, tôi có thứ muốn đưa cậu.” Tôn Úy Thành từ trong túi lấy ra một tấm thiệp mời, “Chủ tịch công ty Đại Khánh tối tuần sau tổ chức thọ yến, chỉ đích danh muốn cậu tham gia.”
Tống Đình Vĩ tiếp nhận nhìn vào thư mời. Công ty Đại Khánh là khách hàng của văn phòng họ, mà lão chủ tịch và cha anh tính là chỗ quen cũ, mặc dù anh không thích tham gia loại yến tiệc như này, nhưng xem ra từ chối không được.
“Đình Vĩ, với tư cách là bạn học cũ, cho cậu một lời khuyên, nếu như đêm đó cậu không muốn bị vây lấy, có lẽ là sẽ có rất nhiều người muốn tiếp cận, tốt nhất cậu nên mang theo bạn gái đi cùng, có thể sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.” Tôn Úy Thành rất nghiêm túc nói.
Công ty Đại Khánh là một trong ba mưới xí nghiệp lớn nhất Đài Loan, lão chủ tịch nhiều con nhiều cháu, nghe nói cháu gái nội ngoại chưa gả còn rất nhiều, tuổi cũng không nhỏ, bởi vậy có ý định trong buổi yến thọ này, an bài cho các cháu gái với các tinh anh xã hội, cùng nhau làm quen… bọn họ chỉ mong hỉ sự liên tục.
Về phần tại sao một luật sư nhỏ như Tống Đình Vĩ lại được mời? Là vì cùng Tống Hoằng Đức có quan hệ.
Tống Hoằng Đức có thể nói là một phú hào ẩn mình, chỉ cần nói đến nơi này, chỉ tay nơi kia, bất động sản có thể nói là trên trăm nơi, trước dù có bao nhiêu phòng ốc cao cấp, đều sẽ mua về sở hữu rồi cho thuê, mỗi tháng tổng thu nhập cũng rât khả quan, đây chính là đại phú hào danh xứng với thực.
Tôn Úy Thành khi cùng Tống Đình Vĩ mở văn phòng luật mới biết ba anh nguyên lai rất có tiền. Tống Đình Vĩ hồi đại học đều là đi xe máy bus đi học, căn bản nhìn không ra là một thiếu gia nhà giàu, khôn dựa dẫm vào cha, làm hắn rất tán thưởng anh, bởi vậy mới mời anh cùng nhau “giành chính quyền”.
“Đình Vĩ, nếu như đêm hôm đó cậu không tìm được bạn gái thì nói với tôi, tôi sẽ không để ý mà mặc váy cùng cậu tham dự, ha ha ha.” Tôn Úy Thành cười to.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người nào đó, Tống Đình Vĩ chỉ cảm thấy không biết nói gì tiếp. Có lẽ, trước đây anh thật sự đã quyết định sai… Ôi, tự làm bậy không thể sống.
Bất quá muốn anh đi đâu tìm bạn gái?
Không hiểu sao, anh lại nhớ đến một con mèo nhỏ cao ngạo, mê người nào đó.
Trước khi tan làm, công ty Tưởng Y Hàm đang làm, ba tên đại nam nhân hung ác đi vào, vừa nhìn thấy bọn họ, nội tâm đồng thời OS─── lại tới làm loạn, đây đã là lần thứ ba trong tuần này rồi.
Nửa tháng trước, nữ quản lý của phòng Tưởng Y Hàm lái xe vô tình đυ.ng ngã một bà cô, xe của vị đó bị hỏng, nhưng người nằm viện quan sát một ngày thì không có gì đáng ngại liền về nhà, không ngờ vài ngày sau con trai của bà cô đó tìm tới cửa hướng nữ quản lý bắt đền, nói mẹ hắn bởi vì bị tai nạn, mỗi ngày đều ngủ không ngon, chân cũng đau, không thể làm việc, nên yêu cầu nữ quản lý phải bồi thường một trăm vạn.
Bác sĩ nói không có trở ngại lớn, nhưng đối phương lại luôn miệng muốn một trăm vạn, nghĩ cũng biết đây là chuyện gì, nữ quản lý đương nhiên không chịu đáp ứng, muốn lấy năn vạn giảng hòa, đối phương không chịu, thế là dẫn theo hai người nhìn không hề lương thiện mỗi ngày đến tìm nữ quản lý, dù cho gọi cảnh sát tới cũng không làm gì được họ, bởi bọn họ chỉ đến nói về bồi thường tai nạn xe cộ, không có làm gì cả, cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu họ rời đi.
“Uy, gọi quản lý các người ra đây, còn có, pha trà cho chúng tôi.” Con trai của bà cô đó đến quầy lễ tân, ngữ khí hung ác nói, em gái lễ tân vừa làm vừa học sợ hãi.
Chẳng lẽ không có biện pháp khác, nhất định phải trả một trăm vạn mới có thể giải quyết? Chỉ có thể nhân nhượng để ba người kia hai ngày lại đến đòi kiện cáo sao? Nhìn thấy bộ dáng nữ quản lý bị nháo đến sắp điên, Tưởng Y Hàm thực sự cũng lo lắng thay cô ấy.
“Những người này, đừng nói một trăm vạn, một vạn cũng là quá nhiều rồi, quản lý thật sự là quá đáng thương, chị ấy căn bản không có nhiều tiền như vậy.” Nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh Phương Dao nói. Thời đại này kiếm tiền không dễ dàng, sau khi ly hôn, nữ quản lý lại một mình nuôi hai đứa bé và người già, lấy đâu ra một trăm vạn trả cho bọn hắn.
"Những người này thực sự là rất quá đáng!" Tưởng Y Hàm mất hứng nói.
“Mặc dù rất đồng tình với quản lý, nhưng chúng ta cũng không giúp được gì, trừ phi có người quen biết hắc đạo, để [lấy hắc trị hắc].”
Mấy người kia thoạt nhìn không dễ chọc, trên người đều là hình xăm, nhìn như hung thần ác sát, mọi người không ai muốn chọc vào phiền phức, cơ hồ không người nào dám ra mặt giúp, lúc này Phương Dao thấy Tưởng Y Hàm bỗng nhiên đứng dậy đi về phía trước, làm cho cô ấy khẩn trương không ngớt.
“Uy, Y Hàm, cô muốn làm gì? Đừng đi qua, quá nguy hiểm!" Cô ấy gấp đến độ tính gọi điện báo cảnh sát, điện thoại của Tưởng Y Hàm đặt trên bàn bỗng vang lên. “Y Hàm, điện thoại của cô kêu này!”
Chỉ là cô đã đi về phía trước, sợ là khách hàng quan trọng, Phương Dao vội vã thay cô nghe điện thoại, không phải khách hàng, đối phương muốn báo cho cô biết xe đã sửa xong, lúc này bên Tưởng Y Hàm truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, khiến người bên kia điện thoại cũng nghe được, khẩn trương dò hỏi.
Tưởng Y Hàm đi tới bên cạnh nữ quản lý, ba gã ác sát nhìn thấy cô liền huýt sáo.
"Mỹ nữ, vóc người không tệ nha."
"Chân dài rất đẹp."
"Nếu như bộ ngực lớn hơn một chút, sẽ càng gợi cảm ."
Ba người nói những lời nói hạ lưu, ánh mắt dâʍ đãиɠ nhìn vào chiếc váy ngắn dưới chân cô, làm cô cảm thấy không thoải mái, giương lên mày thẳng hỏi: “Các người rốt cuộc muốn như thế nào? Đài Loan không phải không có pháp luật.”
Nữ quản lý mặc dù rất cảm tạ Tưởng Y Hàm qua đây giúp, nhưng lại lo lắng cô sẽ bị liên lụy.
“Mỹ nữ, nói rất mạnh miệng nha.” Tên ngồi bên cạnh con trai bà cô, hình thể mập mạp nói.
“Này thật nóng nảy, không biết ở trên giường có phải cũng nóng như vậy, ha ha ha.” Người con trai cười to.
Những người này thực sự là đã hạ lưu lại còn buồn nôn, cô tức giận!"Các người biết không? Hành vi này của các người, được coi là đe dọa đó."
“Đe dọa? Được, vậy gọi điện thoại cho cảnh sát đến, chúng ta chờ.” Ba người nói rõ là không sợ cảnh sát đến, chính là muốn làm náo loạn, cho đến khi đương sự chịu không nổi, sau đó sẽ đưa tiền.
“Tôi và các người đã nói rõ, tôi thật sự không có một trăm vạn.” Nữ quản lý đau khổ nói.
“Bớt nói linh tinh đi, tôi chỉ muốn một trăm vạn! Cô nghe cho kỹ, nếu như chúng ta không hòa giải, vậy cô chờ đi tù đi.” Người con trai vẻ mặt hung dữ, nữ quản lý sợ đến cơ hồ muốn trốn sau Tưởng Y Hàm.
“ Các người quả thực cùng bọn lưu manh không khác nhau là mấy, quản lý, tôi thấy vẫn là nên báo cảnh sát, đem họ toàn bộ cho pháp luật xử lý.”
Tưởng Y Hàm mặc dù cũng có chút sợ hãi, thế nhưng cô không chút do dự. Lại để bọn họ tiếp tục náo loạn, quản lý có lẽ sẽ không giữ được việc là, nghe nói tổng giám đốc biết có người đến công ty làm loạn đã rất không cao hứng.
Ba! Người con trai cũng kiềm chế không được, bàn tay to vỗ xuống bàn, lập tức đứng lên, biểu tình đáng sợ, mà hai bằng hữu đi cùng hắn cũng đứng lên theo.
“X**! Nữ nhân thối, chán sống sao? Chuyện không liên quan đến cô, lập tức cút cho lão tử, lại tiếp tục dong dài, đừng trách lão tử không khách khí với cô.”
Nữ quản lý rất khẩn trương, rất sợ liên lụy đến cô."Y Hàm, cô không cần lo, nhanh trở lại đi."
"Quản lý, chị không cần sợ, tôi cũng không tin bọn họ dám làm gì tôi." Tưởng Y Hàm không muốn làm cho nữ quản lý một mình đối mặt nguy hiểm như vậy.
"Được, vậy cô liền xem thử xem!"
Một tên hung hãn trong đó nắm cái chén trên bàn, phẫn nộ hướng mặt đất ném xuống, sau đó đá ngã ghế tựa, bộ dáng hung tàn muốn động thủ đánh người, mọi người thấy vậy đều bị hù dọa, thấy ba gã hung ác tiến đến chỗ Tưởng Y Hàm, cũng không khỏi lo lắng thay cô.
“Dừng tay!”
Một đạo âm thanh nghiêm khắc truyền đến, mọi người nhìn về phía nam nhân đang đi vào công ty, Tưởng Y Hàm đối với sự xuất hiện của Tống Đình Vĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Anh sao có thể…” Sao có thể đến công ty của cô?
Tống Đình Vĩ liếc nhìn Tưởng Y Hàm, “Giao cho tôi xử lý.” Sau đó đi tới trước mặt ba nam nhân muốn động tay đánh người kia.
Ba gã hung hãn chiều cao khoảng chừng một mét bảy, đối với sự xuất hiện đột ngột của người nam nhân so với bọn hắn còn cao to hơn, mặc dù cũng thấy sợ hãi, nhưng vẫn hung hăng quát to: “ Anh là ai?”
“Tôi là luật sư.” Tống Đình Vĩ biểu tình trầm lãnh.
“Luật sư?” Ba người nhìn anh.
Anh nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh Tưởng Y Hàm , hẳn cô ấy chính là người quản lý mà đồng nghiệp kia nhắc đến, bởi vậy anh hỏi: “Cô định bồi thường cho đối phương bao nhiêu tiền?”
“… Năm vạn.” Nữ quản lý run rẩy nói.
“Tôi biết rồi.” Anh lại lần nữa đối mặt với ba người kia, nghiêm nghị nói: “ Các người nghe thấy rồi đó, đương sự tôi nguyện ý chi năm vạn tệ để giải hòa.”
“Đùa giỡn cái gì vậy, tôi muốn một trăm vạn mới giải hòa!” Người con trai lớn tiếng rống, lập tức lại cầm cái chén lên,hướng mặt đất ném.