Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 6

Chương 6: Rơi xuống nước
Bách Hợp cùng Lục La chưa bao giờ thấy qua chủ tử của mình tâm sự nặng nề như vậy, ngay cả ngày bình thường thích nhất Như Ý Cao cũng chưa nghiêng mắt nhìn một cái.

如意糕 - như ý cao - bánh như ý

"Thân mình chủ tử không thoải mái, có cần hay không thỉnh thái y đến xem, nô tỳ kêu Tiểu Hỉ Tử đi ngự thiện phòng lấy chút điểm tâm nhẹ lại đây nhé?" Bách Hợp có chút lo lắng.

Lan Tương đã ở trước mặt, Chu Anh chỉ lắc đầu: "Hoàng Thượng hôm nay chắc sẽ không lật bài tử, ta có chút mệt mỏi, muốn sớm đi nghỉ. Bách Hợp lưu lại là được, các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi."

Nằm ở trên giường Chu Anh trằn trọc một đêm, cho đến giờ dần (3-5h) mới dần dần ngủ.

Hôm sau, Hoàng Hậu nương nương liền mời các phi tần đi ngắm hoa, trong lòng mọi người đều hiểu được Hoàng Hậu đây là muốn lấy cớ ngắm hoa đem tần phi các cung đều tụ ở một chỗ, tiến hành một hồi răn dạy, làm cho mọi người hòa thuận chung sống, không được sinh thêm chuyện làm Hoàng Thượng phiền lòng.

Cảnh trí trong vườn vô cùng tốt, Chu Anh mặc dù tinh thần có chút không hào hứng, nhưng là trước thời gian xuất phát, thời điểm đến Cảnh Nhân cung chỉ hai ba vị. Nàng phúc thân hành lễ: "Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúc Hoàng Hậu nương nương trường hỉ mừng kim an."

"Lúc này mới mấy ngày không gặp, bổn cung nhìn ra Chu bảo lâm lại xinh đẹp vài phần, so với hoa đào trong ngự hoa viên đều nghiên lệ hơn ba phần.” Hoàng Hậu cười nhạt khích lệ.

“Hoàng Hậu nương nương tán thưởng, dung mạo tần thϊếp thường thường, không dám nhận."

"Nương nương nói đúng, “ Kinh Thi” có câu: “đào chi yêu yêu”, hoa đào này, cũng không bằng dung nhan Chu bảo lâm kiều diễm tiên minh như vậy." Vẫn khiêm tốn, Hiền phi nương nương mở miệng phụ họa.

Đào yêu 1 - 桃夭 1 (Khổng Tử - 孔子)

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia.

Dịch nghĩa

Cây đào tơ xinh tươi,

Hoa nhiều rậm.

Nàng ấy đi lấy chồng,

Thì ắt thuận hòa êm ấm cảnh gia đình.

"Chúng ta đều là lão nhân trong cung, so không được với các nàng mỗi người mặn mà a.” Hoàng Hậu cũng cảm thán.

Chu Anh vừa oán thầm đây đều là rãnh rỗi sinh nông nỗi, vừa còn phải nịnh nọt: “Hoàng Hậu nương nương cùng Hiền phi nương nương vẫn như trước là hoa nhan nguyệt mạo, càng làm cho tần thϊếp theo không kịp, nhất là phần khí độ ung dung bình thản."

"Miệng nhỏ của Chu bảo lâm ngọt chết người không đền mạng, khó trách Hoàng Thượng để mắt tới ngươi." Tiệp dư bên kia mở miệng tiếp lời.

Chu Anh đang chuẩn bị hàn huyên một phen, có phi tần lục tục đến. Hoàng Hậu nhìn mọi người đến đông đủ liền mở miệng: "Ngày hôm nay gió ấm, là ngày ngắm hoa, các vị tỷ muội bồi bổn cung đi ngự hoa viên một chút đi."

Chu Anh phân vị thấp kém, đi ở phía sau đội ngũ, phía trước Hoàng Hậu vừa ngắm hoa vừa chỉ điểm, nàng cũng nghe câu được câu không, dù sao cũng là lời lẽ tầm thường, nhiều người nghe trong lỗ tai, nghe vào trong lòng lại có bao nhiêu người?

Thật đúng là không bằng chuyên tâm ngắm hoa.

Hoa viên Hoàng Đế tự nhiên là trăm hoa đua nở, có hoa vương mẫu đơn*, còn có mấy chục giống ngụy tử diêu hoàng*, mỗi hoa đều là diễm quan quần phương, xinh đẹp tuyệt đại, duy chỉ có Mẫu Đơn.

Hoa mẫu đơn

*ngụy tử diêu hoàng: là 2 loại mẫu đơn quí ở vùng Lạc Dương đời Tống. Diêu hoàng là loại hoa vàng ngàn cánh, có gốc gác từ nhà họ Diêu; Ngụy tử là loại hoa hồng nhạt ngàn cánh, có gốc gác từ nhà Nguỵ Nhân Bạc

1.Diêu Hoàng: cúc mẫu đơn vàng ngàn cánh

2.Nguỵ Tử:hồng mẫu đơn vàng ngàn cánh

Có lẽ coi rất mê mẩn, nên không đuổi kịp bước chân cả đoàn, Chu Anh đơn giản một mình tản bộ chẳng có mục đích.

Đi qua vườn mẫu đơn là ao hoa sen nổi danh trong ngự hoa viên, chỉ vì mùa hoa sen chưa tới, trên mặt ao bị lá sen xanh biếc che khuất, đập vào mắt, đều là theo gió mang màu xanh tới.

Chu Anh hít một hơi thật sâu, phổi tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái, thời điểm đang nghiêng mình nhìn, trên mặt nước đối diện hiện lên góc áo màu vàng sáng, ưm một tiếng, không khí nơi này nhiều phấn hoa, có thể là sặc vào khí quản, nàng ngăn không được ho khan.

"Tiểu chủ cảm thấy lạnh không, nô tỳ trở về lấy áo choàng lại đây cho ngài." Lục La vội vàng xoay người trở về Lan Tâm đường, Chu Anh ho khan nói không ra lời, ngay cả ngăn cản cũng không kịp.

"Chủ tử, ngài muốn cái gì?" Lan Tương nhìn thấy nàng sặc đến sắc mặt đều đỏ, "Chủ tử ngài ở đây một lát, nô tỳ lấy nước cho ngài."

Nàng lúc này mới gật gật đầu, ngồi xổm bên cạnh ao hoa sen, cúi đầu ho khan.

Khi cảm thấy cổ họng thông một chút, liền cảm giác phía sau có một lực đẩy, lúc này nàng nếu là tránh đi tự nhiên vẫn kịp, chính là…

Một giây sau, trong ao hoa sen liền vang lên âm thanh phù phù rơi xuống nước, cùng với tiếng thét chói tai của Lan Tương bưng nước trà trở về.

Gia Nguyên Đế không nghĩ tới chính mình phê duyệt tấu chương xong, đến ngự hoa viên tản bộ, liền nhìn đến cảnh tượng mạo hiểm như vậy, đợi thị vệ cứu lên người con gái vừa thấy rơi xuống nước, là Chu bảo lâm mấy ngày trước hắn mới sủng hạnh!

"Thôi Vĩnh Minh, đi mời thái y!" Gia Nguyên Đế ẩn ẩn mang theo tức giận, tự mình ôm lấy Chu Anh suy yếu đến sắc mặt tái nhợt, nói Lan Tương bên cạnh sợ tới mức nói không ra lời: "Thất thần làm cái gì, dẫn đường!"

Trở về lấy áo choàng, Lục La cũng bị chuyện này làm hoảng sợ, nhìn thấy tiểu chủ nhà mình cả người đều ướt đẫm, bước lên phía trước phủ thêm quần áo cho nàng.

"Ngươi trở về trước sai người nấu chút nước ấm cho chủ tử các ngươi, đem giường trải tốt, tất cả y phục tắm rửa chuẩn bị đầy đủ hết." Gia Nguyên đế ôm Chu Anh, phân phó Lục La đâu vào đấy.

Lục La gấp đến độ hốc mắt đều ướt, nghe Hoàng Thượng phân phó xong, chạy nhanh về Lan Tâm đường.

Gia Nguyên Đế nhìn người phụ nữ trong ngực, tuy rằng một thân ướt nhẹp, lại phiêu nhẹ như cũ, sắc mặt tái nhợt làm cho màu da nàng gần như trong suốt, nhu thuận động lòng người giống như người ban đêm kia làm cho hắn đến nay vẫn có chút quyến luyến.

Thấy Thôi công công bên người Hoàng Thượng tự mình đi thỉnh, tới là Trần thái y đức cao vọng trọng, hắn cách khăn coi mạch, mới đứng dậy hồi bẩm: "Hồi Hoàng Thượng, Chu bảo lâm thân thể vốn hư hàn, nước ngày xuân chưa hết lạnh nên tà khí nhập vào thân thể, có hiện tượng có nước trong phổi, chi bằng nghỉ ngơi chút thời gian, vi thần trước khai phương thuốc lui hàn cho tiểu chủ."

"Đi thôi." Gia Nguyên đế nhìn Lan Tương bên cạnh: "Lúc nãy ngươi là người thứ nhất thấy chủ tử nhà ngươi rơi xuống nước, có từng nhìn thấy là người phương nào gây nên?"

Lan Tương phịch một tiếng quỳ xuống đất, sợ tới mức giọng nói đều run rẩy: "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ thấy một cái bóng lưng công công vội vã rời đi, nô tỳ bảo hộ chủ tử bất lợi, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

"Thôi Vĩnh Minh, chuyện này liền giao cho ngươi, trong ngự hoa viên hôm nay xuất hiện một đám người khả nghi tra cho trẫm, trẫm cũng không tin, lại có người to gan như vậy, ở dưới mí mắt trẫm hại người!" Gia Nguyên Đế cầm tay Chu Anh, phát hiện lạnh bàn tay lạnh băng như cũ.

Thôi công công tiếp ý chỉ rồi đi điều tra và giải quyết, dọc đường đi trong lòng cũng buồn bực, Chu bảo lâm này không coi là được sủng ái, Hoàng Thượng bất quá thích đồ mới mẻ, sao liền gây thù hằn nhanh như vậy?

"Lấy thêm chăn cho chủ tử các ngươi, vẫn còn run run này, trẫm về Dưỡng Tâm điện trước, buổi tối trở lại thăm chủ tử các ngươi, có chuyện gì sai người qua bẩm báo trẫm." Gia Nguyên Đế nói xong liền rời đi.

Lục La lo lắng, tự mình đi sắc thuốc, vốn định kêu Bách Hợp canh giữ ở bên giường nhưng nửa ngày không thấy người, nên phải phân phó Lan Tương trông coi chủ tử.

Mới ra cửa liền nhìn đến vào Bách Hợp: "Bách Hợp, tỷ đi đâu vậy, chủ tử rơi xuống nước nhiễm lạnh, muội đây phải đi sắc thuốc cho người, tỷ ở đây trông coi chủ tử, nếu là có tình huống gì, lập tức kêu An công công đi mời thái y nha."

Bách Hợp vừa nghe lời này đôi mắt liền đỏ, nàng nói ít, gật gật đầu liền vào đi. Nhìn thấy tiểu chủ nằm trên giường, nước mắt liền nhịn không được chảy ra.

Lan Tương tuy rằng cũng lo lắng, nhưng rốt cuộc tình nghĩa thâm hậu không bằng các nàng, còn buồn bực Bách Hợp này bình thường ổn trọng, sao hôm nay lại thất thường như vậy.

Mới vừa được sủng ái, Chu bảo lâm bị người đẩy xuống ao Sen, lại được Hoàng Thượng đi ngang qua cứu lên, lời đồn đãi giống như đã mọc cánh, sau một nén nhang, truyền khắp cả hậu cung. Các cung cũng phỏng đoán đủ loại.

Trong Dực Khôn cung, Thục phi vừa mới chuẩn bị nghỉ trưa, nghe tin tức này sửng sốt trong nháy mắt: "Thật không hiểu cô muội muội này của bổn cung là vạn hạnh hay là bất hạnh."

"Nương nương nói lời này là thế nào?" Hoa Hảo thay nàng xoa eo, hiếu kỳ nói.

"Được Hoàng Thượng cứu lên tất nhiên là may mắn, nhưng cô muội muội này của bổn cung từ nhỏ thân mình đã không tốt, ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng, dược bất ly thân, mấy tháng trước còn suýt chết, hiện giờ rơi xuống nước, chỉ sợ lại phải tĩnh dưỡng một thời gian thật dài."

"Cô nương kia làm ngài khổ tâm bồi dưỡng, chẳng phải là uổng phí?" Hoa Hảo có chút thay chủ tử mình không đáng giá: "Chu bảo lâm này cũng quá kém cỏi."

"Có thể hay không một lần nữa giành được yêu thích của Hoàng Thượng, nên xem vận mệnh của nàng, cũng là xem nàng có năng lực kia hay không." Người trong gương đồng, cười đến không màng danh lợi, trong mắt lại cất giấu mũi nhọn.

Trong Ninh Tú cung, khi Trương quý phi nghe nói tin tức này cười lạnh nói: "Cũng thật gặp may mắn, khi nào thì bị đẩy không đẩy, lại ngay thời điểm Hoàng Thượng xuất hiện, Chu bảo lâm này không phải là cố ý làm để tranh thủ trìu mến của Hoàng Thượng sao? Thật là một kẻ thấp hèn!"

"Đi, đem châu sai bổn cung trước đó vài ngày mới được ban thưởng đưa cho Chu bảo lâm, kêu nàng dưỡng tốt thân mình, kiên cường chút, đừng dễ dàng để cho người đẩy xuống nước nữa."

"Vâng, nương nương."

Trong Lan Tâm đường, thời điểm Chu Anh từ từ tỉnh lại, chợt nghe bên ngoài Lục La cùng người khác đang nói chuyện, nàng ho nhẹ một tiếng, Lục La lập tức liền đi vào. Thấy nàng tỉnh, vẻ mặt cao hứng: "Chủ tử có khoẻ không, trên người có lạnh hay không?"

Chu Anh lắc đầu: "Vừa mới là ai đến đây?"

"Vị Ninh Tú cung kia a, sai người đưa tới một châu sai, còn tiện thể nhắn kêu chủ tử người cố gắng dưỡng bệnh, nhưng nghĩ muốn đạt được chú ý của Hoàng Thượng cũng đừng đem thân thể mình mang vào. Thật sự là tức chết nô tỳ, lời này nói cho cùng giống như tiểu chủ tự mình thiết kế chính mình rơi xuống nước!" Lục La lòng đầy căm phẫn.

Trên tay Chu Anh cầm hộp châu sai quan sát nửa ngày, châu sai này tất nhiên là cực kỳ tinh xảo, khó được chính là viên nam châu, châu tròn ngọc sáng lớn như vậy, sáng bóng oánh uyển, chung quanh đều được khảm mười hai viên ru-bi, vây quanh viên minh châu tuyệt thế ở giữa.

Chắc giống kiểu này

Đồ tốt như vậy, vì sao phải đưa cho nàng, người không chút thu hút nào lại không hề giao tình?

Chu Anh đem châu sai đặt ở mũi hít hà, liền hiểu rõ: "Đây là một mảnh tâm ý của Quý phi nương nương, thu vào đi, đừng đặt chung cùng châu sai tầm thường kia của ta, nam châu chiều chuộng, không chịu được va chạm với châu sai khác."

Nam châu không thể gặp nước, tự nhiên sẽ không lây dính xạ hương, chính là ru-bi bên cạnh, chỉ sợ đều là trải qua tiêm nhiễm, thậm chí là dưới đáy còn lưu lại.

Giờ phút này Chu Anh vô cùng cảm kích bộ phim truyền hình quay cuối cùng ở kiếp trước, nàng là một nữ diễn viên chính trong phim. Trong phim, nàng diễn là một vị thặng nữ y sư trung y lớn tuổi (nữ y sư trung y lớn tuổi ế chồng), vì vai diễn độ khó rất cao, đạo diễn rất sớm mời thầy thuốc trung y chuyên nghiệp cho nàng, nàng tự nhiên là được ích lợi không nhỏ. Sau khi quay xong phim truyền hình, nàng bởi vì cảm thấy hứng thú còn đi theo thầy giáo học tập nửa năm, xem như đối với thuốc đông y có hiểu biết càng sâu.

Không nghĩ tới ở trong này có cơ hội phát huy công dụng, Chu Anh nhịn không được hoài nghi, đây chẳng lẽ là lão thiên gia biết nàng sắp xuyên qua cho nên an bài bàn tay vàng cho nàng sao?

"Tiểu chủ đem thuốc này uống hết rồi nghỉ ngơi một lát đi, thái y nói thân mình ngài vốn suy yếu, hiện tại rơi xuống nước lại bị nhiễm lạnh, phải tĩnh dưỡng tốt." Lục La thay nàng tấn chăn lại.

"Cũng không biết là ai nhẫn tâm như vậy, lại muốn đưa tiểu chủ vào chỗ chết! Cũng may Hoàng Thượng vừa lúc đi qua, cứu tiểu chủ, còn phái Thôi công công đi thăm dò, Hoàng Thượng nói, buổi tối lại đến xem tiểu chủ."

"Em yên tâm, ta không yếu ớt như vậy, hiện tại cũng không còn đáng ngại, em đi gọi Bách Hợp tới, ta có chút việc cần phải giao cho nàng." Chu Anh đối với Hoàng Đế trực tiếp tỉnh lược một ít, cùng lúc biết cứu nàng là thị vệ, Hoàng Đế đã nói, về phương diện khác cũng biết, đêm nay Hoàng Đế chắc chắn sẽ không đến thăm nàng.