Sáng sớm hôm sau, Tô Nhược đau khổ phát hiện, mình bị cảm.
Một đêm hoang đường vào hôm qua còn hiện rõ ở trước mắt, Hình Dương đem cô đặt ở trên xe hồ nháo gần một tiếng, cuối cùng bởi vì không có bao, mới cố nhịn mà buông tha cô, cầm tay cô phóng thích ra ngoài.
Tuy rằng trong xe bật điều hòa, nhưng bên dưới Tô Nhược tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người lại dán với vô lăng lạnh lẽo bị làm lâu như vậy, tuy rằng khắp người tràn đầy du͙© vọиɠ thân thể lại bị khí lạnh xâm nhập.
Xin nghỉ, Tô Nhược ở nhà nghỉ hai ngày.
Hình Dương lấy cớ đưa thuốc thành công vào nhà, một khi anh thực tủy biết vị1 nhìn thấy cô mũi hồng hồng nằm trên giường, nghe giọng nói mềm mại lại yếu ớt của cô, tiểu huynh đệ vô cùng nể tình mà cứng lên.
"Cầm thú. . . . . ."
Lần này Tô Nhược rất nhanh liền chú ý tới khác thường của bạn trai, nhìn lướt qua, đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Hình Dương dứt khoát ngồi quỳ ở trên chiếc giường màu hồng nhạt của cô, một bàn tay chống bên gối đầu, ghé lại sát gần cô.
"Cầm thú? Hửm?"
"Tiểu bảo bối. . . . . . Em đang nói xấu ai a. . . . . ." Hình Dương mở to mắt nói nói dối, "Anh đây là. . . . . . Hiện tượng sinh lý tự nhiên."
Hơi thở của anh phun ở bên tai Tô Nhược, khàn khàn mang theo du͙© vọиɠ chưa từng che lấp.
Tô Nhược nghe được lỗ tai run lên, giả vờ kiên cường mà trừng mắt, "Rõ ràng ban ngày ban mặt liền động tình. . . . . . Không phải cầm thú. . . . . . Thì là cái gì!"
Hình Dương cong môi, con thỏ nhỏ xù lông thật đáng yêu.
"Nói một chút xem, anh “cầm thú” em như thế nào?"
"Là như thế này?"
Anh dứt khoát nằm ở ở trên người Tô Nhược, nhẹ nhàng động đậy cơ thể.
"Hay là. . . . . . Như vậy?" Vừa nói anh vừa đem một tay duỗi vào trong chăn, chuẩn xác mà cầm một bên nhũ hoa của cô.
"Ưm!"
Nhũ hoa mềm mại bị ngón tay lạnh lẽo cầm lấy, Tô Nhược kêu một tiếng, "Đồ đáng ghét!"
Cô vươn tay từ trong chăn muốn đem người đàn ông không đứng đắn trên người đẩy ra, cũng không nghĩ rằng thân thể của cô bây giờ vì bị ốm mà không có sức lực, làm sao có thể đẩy ra thân thể to lớn của Hình Dương.
Nhân cơ hội này Hình Dương dứt khoát cầm hai tay cô, ở trên làn da mềm mại ma sát, đồng thời anh cúi đầu, lấp kín đôi môi nhỏ nhắn tràn đầy hương thơm của cô.
"Ưm!" Tô Nhược muốn tránh né, "Em đang bị cảm. . . . . . Ưm a. . . . . . Sẽ lây bệnh đó!"
Hình Dương không thèm để ý, "Hừ. . . . . . Không có việc gì đâu. . . . . ."
Anh vừa hôn, vừa ngụy biện, "Anh da dày thịt béo, không sợ. Huống chi. . . . . ."
"Anh đã hỏi bác sĩ. . . . . ." Anh bắt đầu cởi ra áo khoác của mình, "Bị cảm. . . . . . Càng cần đổ mồ hôi. . . . . . Ra mồ hôi mới nhanh khỏi bệnh. . . . . ."
Anh nhanh chóng đem áo khoác cởi ra hết, nhấc chăn lên, nhìn về phía Tô Ngược đang xấu hổ cười một cái.
"Đến."
"Chúng ta làm một ít làm cho em ra mồ hôi. . . . . . Vận động."
Tô Nhược không thể phản kháng, nằm ở dưới người anh giống như là con cừu non mặc người xâu xé, rất nhanh liền bị Hình Dương cởi hết quần áo, thân thể nằm ở trên giường, yêu kiều mềm mại lại mê người.
Cuối cùng Hình Dương cũng chuẩn bị xong, dục hỏa đốt người còn không quên xé mở bao cao xu đeo lên, một bên hung hăng mà liếʍ bánh bao mềm mại trước ngực Tô Nhược, một bên ôm eo nhỏ nhắn của cô, đề thương nhập động.
"Ưm a. . . . . ."
Tuy rằng hai ngày trước tiểu huyệt mới làm, nhưng sớm đã khôi phục nhỏ hẹp. Dươиɠ ѵậŧ cực lớn tiến vào, hô hấp Tô Nhược vẫn là dừng lại nháy mắt, nhịn không được mà cắn bả vai tràn đầy cơ bắp của Hình Dương.
"Hình. . . . . . Hình Dương. . . . . . Chậm, chậm một chút. . . . . ."
Không hài lòng với xưng hô của cô, Hình Dương cố ý đem dươиɠ ѵậŧ đẩy lên phía trước..
"Tiểu bảo bối, ngoan, gọi ‘ Hình ca ’."
Mặc dù Tô Nhược có chút tức giận đối với hành vi ‘Cầm thú’ của anh, nhưng vẫn là nghe theo ý anh mà sửa lại xưng hô.
"Hình, Hình ca. . . . . . A. . . . . . To quá. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Chậm một chút được không. . . . . ."
Giọng nói của cô kiều mỵ quá mức, quyến rũ đến nỗi xương của Hình Dương đều ngứa.
Giọng nói như vật phát ra tiếng thỉnh cầu, sao anh có thể không đáp ứng?
"Được . . . . . . Tiểu bảo bối, em nói cái gì. . . . . . thì là cái đó."
Hình Dương đồng ý, động tác thọc vào rút ra chậm lại.
Nhưng có một số việc, không phải chậm, thì sẽ thoải mái.
Trong cơ thể Tô Nhược dươиɠ ѵậŧ hình dạng rõ ràng, to lớn, thân thể vốn cực kỳ nhạy cảm, mà động tác chậm chạp của Hình Dương lại càng làm tăng phản ứng của thân thể cô, đường đi bị qυყ đầυ cùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát đến tê ngứa vô cùng, dần dần không thể nhịn được.
"Ưm a. . . . . . Hình ca. . . . . ."
Cô không nhịn được mà giãy dụa thân dưới, thúc dục động tác của anh nhanh hơn.
Hình Dương lại giả vờ như không biết vậy, vẫn không nhanh không chậm mà thọc ra rút vào như cũ.
"Hình ca ~" cuối cùng Tô Nhược không chịu đựng được, ôm cổ của anh, dùng non mềm hoa huyệt cọ xát, “Nhanh, nhanh một chút~”
Hình Dương cong môi, ôm lấy cô đang bị lòng ham muốn tra tấn đến khó nhịn, cuối cùng cũng thương xót mà chuyển động nhanh hơn, mạnh mẽ thọc ra rút vào.
"Tô Tô. . . . . . Tô Tô. . . . . ."
Hình Dương yêu cô gái ở dưới thân chết đi được, trong lỗ tai đều là âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào của cô, anh một bên chuyển động eo, một bên hung hăng hôn môi cô.
"Có sướиɠ không? Ưm? Hình ca. . . . . . Hình ca thao em. . . . . . Có sướиɠ không?"
"Dươиɠ ѵậŧ Hình ca. . . . . . Thao em có sướиɠ hay không?"
"A a. . . . . . Sướиɠ. . . . . . Sướиɠ . . . . ."
Tô Nhược chịu đựng những cú va chạm, trên mặt du͙© vọиɠ tràn lan, trong miệng không ý thức được mà trả lời câu hỏi dâʍ đãиɠ của Hình Dương.
"Hình ca . . . . . . Dươиɠ ѵậŧ lớn. . . . . . A. . . . . . Thao đến. . . . . . Thao đến Tô Tô thật sướиɠ . . . . . . A a. . . . . ."
Hình Dương bị thanh âm ngọt ngào lại dâʍ đãиɠ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ càng cứng thêm mấy phần, ôm lấy hai chân cô, mở rộng ra mà thọc vào rút ra.
Bạch bạch—— bạch bạch ——
Âm thanh thân thể cùng dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn không biết phát ra trong bao lâu, cuối cùng, trong một tiếng gầm nhẹ sảng khoái cùng tiếng kêu ngọt ngào, Hình Dương ôm Tô Nhược, bắn ra.
Thực tủy biết vị1: Ở đây chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.