Tô Nhược đẩy nhẹ anh, chẳng những không có lực uy hϊếp, ngược lại khơi gợi lên du͙© vọиɠ của Hình Dương.
Ngón tay anh đặt nơi tư mật mềm mại của cô, cách hai tầng vải dệt nhẹ nhàng nhào nặn, như là ở nghiền nát một đóa hoa đang xấu hổ, muốn ép ra dòng nước thơm ngọt từ nó.
Cô ngồi trên đùi anh, vì được anh vuốt ve mà không nhịn được rêи ɾỉ, tiếng thở gấp mỏng manh không ngừng truyền vào tai anh, biến thành một ngọn lửa nóng, chạy lung tung khắp nơi.
Anh vô cùng dịu dàng, xoa nhẹ hoa hạch của cô, giống như một người theo đuổi cực hạn, không thỏa mãn với những món trước mắt, ngược lại vì thưởng thức những món ăn đó, có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Mà người có kiên nhẫn nhất, luôn thu hoạch được những điều tốt đẹp.
Trong chốc lát, Hình Dương liền cảm giác được ngón tay dần dần bị thấm ướt, chất lỏng từ trong vườn hoa bí mật của cô, bởi vì được anh không ngừng xoa nắn, từ hoa tâm róc rách chảy ra.
Miếng vải ngăn cách da thịt của hai người quá mức phiền lòng, Hình Dương chỉ có thể tạm thời rút tay ra, muốn cởi nó ra.
Anh ôm thắt lưng của Tô Nhược, dễ dàng nâng cô từ trên đùi lên. Cơ bắp do hàng năm vận động, việc nhấc lên thân hình nhỏ xinh của cô như vậy, đối với anh mà nói thật dễ dàng.
Tay kia của anh duỗi vào làn váy của cô, tìm được vải dệt bên hông. Bốn ngón tay đồng thời từ lưng quần tiến vào, cường thế mà ôn nhu, cởi ra qυầи ɭóŧ mỏng cùng tất chân của cô kéo xuống dưới, treo lỏng lẻo bên đầu gối.
Lúc này, ngón tay lưu luyến cuối cùng cũng dính chặt với đóa hoa non mềm của cô, dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ sớm đã tràn ra cửa huyệt, trong chớp mắt mà dính vào đầu ngón tay Hình Dương.
Anh không nhịn được mà cười nhẹ, một bên di chuyển ngón tay, một bên ngẩng đầu, hôn cô gái xấu hổ đến nỗi không biết làm sao kia.
"Ngoan, không phải sợ."
Bây giờ, nụ hôn của Hình Dương dày đặc mà nhẹ nhàng, mang theo chút cẩn thận động viên.
Việc hôn môi này, vô cùng dễ dàng làm cho người ta hết sức tập trung, ít nhất Tô Nhược là như vậy. Lực chú ý của cô dần dần bị kỹ năng hôn của anh hấp dẫn, sự chú ý của cô đối với nửa người dưới dần được thả lỏng.
Nhân cơ hội này Hình Dương vươn hai ngón tay tách hai cánh hoa ẩm ướt mềm mại của hoa huyệt, phốc một tiếng, ngón tay tiến vào trong hoa huyệt nhỏ hẹp của cô.
"Ưm!"
Bên dưới của Tô Nhược bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi dị vật tiến vào mà muốn kêu lên một tiếng, thanh âm lại bị anh nuốt vào trong miệng.
Môi của anh bao vây môi anh đào nhỏ của cô, đầu lưỡi không ngừng ra ra vào vào ở trong miệng hai người, Người đàn ông bao vây trụ của cô miệng anh đào nhỏ, đầu lưỡi không ngừng mà ở trong miệng qua lại trừu thủ tráp, đồng thời, ngón tay chôn trong hoa huyệt của cô cũng cùng nhau chuyển động, chọc vào rút ra.
Anh biết lần xâm nhập này đối với anh và cô đều là lần đầu, nên từ từ chút mới tốt, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tô Nhược tin tưởng không chút phòng bị nào như này, Hình Dương cảm thấy bản thân thật sự không thể nhịn được nữa.
Âʍ đa͙σ nhỏ hẹp của cô ở dưới sự khuếch trương của anh, rốt cuộc dần dần mở rộng một chút, Hình Dương hôn Tô Nhược, một bên hôn má của cô, một bên di chuyển tới gần bên tai cô.
Vành tai Tô Nhược mềm nhũn, Hình Dương nhịn không được mà dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi cũng vươn ra từ trong miệng, liếʍ quanh vành tai cô, khi thì tỉ mỉ phác họa khung xương tai, khi thì duỗi vào bên trong, âm thanh liếʍ láp cùng tiếng thở dốc không ngừng quẩn quanh trong lòng Tô Nhược.
"A ——"
"Bảo bối . . . . . . Giúp anh cởi ra . . . . . ."
Hình Dương cầm tay cô, kéo ra khóa quần bên ngoài, mà bên trong là dươиɠ ѵậŧ đã sớm trướng lên vì đau, xin Tô Nhược giúp đỡ.
Tô Nhược đã sớm bị giọng nói mê người của Hình Dương mê hoặc, giống như một con búp bê rối ngoan ngoãn, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Tay nhỏ sờ đến nơi đang nhô lên của anh, Tô Nhược không có kinh nghiệm, trong bóng đêm lại không nhìn thấy gì, cô chỉ có thể tùy tiện làm càn, bàn tay càng không ngừng sờ mó nơi nhô lên đó, làm cho Hình Dương luôn hít sâu một hơi lạnh.
Tiểu yêu tinh mê người này.
Tô Nhược đang không ngừng thăm dò cuối cùng cũng tìm thấy cách mở, hai tay nóng bỏng sờ đến khóa quần của anh, vất vả cởi ra cúc khóa quần, kéo khóa xuống.
Cư vật bên trong rốt cuộc được thả ra, Hình Dương nhanh chóng cởi ra qυầи ɭóŧ, một tay đặt cô trên vô lăng. Anh rút ngón tay chôn trong hoa huyệt của cô ra, thay thế ngón tay là côn ŧᏂịŧ đã sớm cứng rắn.