Lúc này đã gần 1 giờ sáng.
Cuộc sống ban đêm ở thành phố cũng dần dần kết thúc, trên đường phố rộng lớn chỉ có lác đác mấy chiếc xe chạy qua, Hình Dương sắp hút hết một điếu thuốc, đem nó ngậm ở miệng, chuẩn bị chuyến xe thứ hai.
Tuy rằng trong lòng anh động tâm với cô gái “Tô Tô” chưa từng gặp này, nhưng anh đã qua xúc động tuổi tác. Hiện thực đầy bi thương, mặc dù cuộc sống kho khăn, nhưng anh vẫn có thể nuôi sống chính mình. Cho dù muốn cùng cô gái “nhất thính chung tình*” tình cờ gặp gỡ, bộ dạng hiện tại của anh cũng không được tốt cho lắm.
Cho nên, trước tiên vẫn là thành thật kiếm tiền đi.
Ừm.
Trước tiên ngày mai có thể đi mua một cái máy phát thanh chất lượng tiếng tốt một chút.
Hình Dương nghĩ thầm như vậy.
"Đông, đông, đông."
Bỗng nhiên, bên ngoài xe truyền đến tiếng đập của kính đưa suy nghĩ của anh trở về hiện thực.
"Cái kia. . . . . . Ngài tốt."
"Ta xem biểu vẫn còn sáng . . . . . . Xin hỏi, xe còn chở người không ạ?"
Xuyên qua cửa kính của ghế phụ, có thể nhìn đến ngoài cửa sổ là một gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ. Khuôn mặt kia cũng không phải quá xinh đẹp, chỉ có thể xem như thanh tú, là một cô gái nhìn qua mới 20 tuổi, cả người quấn trong cái áo lông thật to, khóa lại thật to đích áo lông lý, mép quần áo có một vòng lông trắng nằm ở giữa cổ, làm cả người càng tăng thêm xinh xắn đáng yêu.
Cái này cũng không có cái gì đặc biệt lắm.
Nhưng Hình Dương lại ngơ ngác mà há miệng, điếu thuốc ở trong miệng còn không có hết cứ như vậy mà rơi ở trên cánh tay trần, anh cung không cảm thấy đau đớn.
Cho dù cách một tầng thủy tinh.
Cho dù thanh âm kia xuyên qua lông xù xù cổ áo cùng cửa kính xe, có chút mông lung không thật.
Anh cũng có thể nghe ra.
Đó chính là anh “nhất thính chung tình”, tâm tâm niệm niệm**, mới ý da^ʍ xong thanh âm!
"Ừm. . . . . . Ngài có khỏe không?"
Cô gái đứng ở bên ngoài xe ngoại, chính là Tô Nhược, thấy đỏ bừng tàn thuốc cứ như vậy mà rơi trên cánh tay của nam nhân, bản thân đều nhịn không được mà hít thật sâu, nhưng mà nam nhân giống như là không cảm giác được điều đó, vội vàng quan tâm hỏi.
Hình Dương nghe được câu hỏi của cô, mới nhìn về hướng cánh tay. Tuy có chút đau nhức nóng bỏng, nhưng với anh mà nói cũng không có việc gì, có chút xấu hổ mà nhìn cô cười: “Không có việc gì, da dày thịt béo.”
Cô gái nghe được anh tự nói xấu chính mình, có chút vui vẻ, nhưng bên ngoài rất lạnh, cô dậm dậm chân, sau đó rút bàn tay lạnh băng từ trong túi ra chỉ chỉ ghế phụ, Hình Dương mới nhớ tới mình còn không trả lời vấn đề của cô gái.
Anh có chút luống cuống tay chân ngồi dậy mà mở ra cửa của ghế phụ, ý bảo cô tiến vào.
"Có thể có thể, tôi đang chuẩn bị tiếp khách đâu."
Hắn giải thích như vậy, bên tai lại nghe được một tiếng cười sung sướиɠ, thanh âm kia giống như phát ra từ cổ họng của cô gái, lại ở trong miệng kìm nén một chút, rơi vào tai anh chính là nhẹ nhàng khắc chế.
Hình Dương cảm giác chính mình cả người phía trên đều đã muốn tê dại, lổ tai anh càng thêm nóng bỏng.
"Khụ, ngượng ngùng. " Cô gái dường như cảm thấy chính mình cười như vậy không được tốt cho lắm, "Tôi cảm thấy ngài là người rất thú vị."
"Không có việc gì." Bản thân Hình Dương cũng bị tiếng cười của cô lây nhiễm, gợi lên một niềm vui: "Cô vẫn là người đầu tiên như vậy khen tôi."
Thanh âm của anh bởi vì tâm tình sung sướиɠ bây giờ của anh mà hiếm thấy tăng cao, ngay cả giọng nói khàn khàn đều có vẻ từ tính.
Anh khắc chế chính mình không cần bởi vì người bên cạnh mà phân tâm, hai tay nắm chặt tay lái, hai mắt nhìn thắng đường phía trước, cũng không chú ý đến cô gái ngồi bên cạnh nghe được giọng nói của anh mà khuôn mặt đỏ lên.
Nhất thính chung tình*: nghe thấy tiếng liền nảy sinh tình cảm, yêu quý đối phương.
Tâm tâm niệm niệm**: Thường xuyên nghĩ tới.