Chương 4: Thảo, không nhịn được
Tiễn đi vị khách nhân ăn mặc giống hùng kia, Hình Dương dứt khoát lái xe trực tiếp chạy đến hẻm nhỏ bên cạnh cao ốc cách đó không xa, tắt động cơ dừng ở chỗ tối.
Trong radio, chương trình đã qua đi hơn một nửa. Lại một bài hát đã truyền phát tin xong, hai người chủ trì theo thường lệ mà nói chuyện phiếm hai câu.
Hình Dương tựa vào trên ghế dựa, nhắm mắt suy nghĩ.
Có thể nghe ra, nữ chủ trì từ lúc bắt đầu trúc trắc khẩn trương, đến bây giờ đã có thể nói chuyện lưu loát, ngẫu nhiên còn sẽ đón được hai câu nói vui đùa, thanh âm tự tại lại câu nhân.
"Vừa lúc hôm nay là Lễ Tình Nhân, Tô Tô có cái gì luyến ái kỹ xảo có thể chia sẻ cho các bạn thính giả của chúng ta hay không?"
"Nói đến chuyện này thực rất xấu hổ, tôi còn không có kinh nghiệm ở phương diện này đâu."
Nguyên lai, người anh thích, không chỉ có độc thân, thế nhưng, còn không có yêu đương?
Trong lòng Hình Dương càng vui vẻ.
"Nhưng mà tôi nghĩ rằng, chỉ cần thích, thì tốt rồi. Nếu yêu đúng người, tất cả của anh ta, tôi nghĩ tôi sẽ thích hết."
"Tựa như lời bài hát《 Nói yêu anh 》giống nhau, ‘Thế giới của em trở nên vô cùng huyền diệu chẳng gì hình dung được. Em cứ ngỡ rằng đây là cảnh mộng ông trời ban cho.’”
"Tiếp theo, chúng tôi sẽ đưa lên bài hát cuối cùng của ngày hôm nay, bài 《 Nói yêu anh 》của Thái Y Lâm. Chúc các bạn thính giả Lễ Tình Nhân vui vẻ ~"
Ba chữ ‘nói yêu anh’ ngọt ngào mà mê người của cô gái từ radio truyền ra, quanh quẩn ở bên tai Hình Dương thật lâu cũng không tiêu tan.
Thảo.
Không nhịn được.
Hình Dương bị thanh âm này câu dẫn đến dươиɠ ѵậŧ phát đau, tay nhịn không được tìm đến hạ thân.
"Lạch cạch" một tiếng, cởi ra dây thắt lưng.
Từ trong quần lấy ra sớm đã cứng lên dươиɠ ѵậŧ, cự vật kia ở trong đêm đen cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng to lớn lại dữ tợn. Hình Dương dùng bàn tay to lớn thô ráp mà cầm lấy, thuần thục mà bắt đầu di chuyển từ trên xuống.
Khi nam nhân bình thường tự an ủi, trong đầu thường thường hiện lên đều là hình ảnh của diễn viên trong AV làm người ta miệng khô lưỡi khô, nhưng Hình Dương lại không phải vậy, có thể làm cho anh có kɧoáı ©ảʍ, chỉ dựa vào thân thể da^ʍ mĩ kia còn chưa đủ, cần phải có thanh âm đặc biệt mới được.
Mà hôm nay, hiển nhiên, anh tìm được thanh âm đó rồi.
"A, Hình ca. . . . . ."
“Đại dươиɠ ѵậŧ thao đến tiểu huyệt rất sảng khoái… A a…”
"A ~ ân a. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ."
Trong đầu ảo tưởng thanh âm này ghé vào lỗ tai anh nỉ non, côn ŧᏂịŧ trong tay Hình Dương càng thêm cứng rắn, anh híp nửa mắt, thở hổn hển, một chút một chút mà xoa nắn.
Trong radio, bài hát cuối cùng cũng phát xong, thanh âm ngọt ngào kia ở trong radio đối anh nói "Tạm biệt."
Hình Dương nhanh hơn tốc độ vuốt ve trong tay, bàn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ vuốt ve mấy chục cái, rốt cuộc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, mã mắt buông lỏng, bắn ra đặc sệt màu trắng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Rất lâu chưa từng bắn, lúc này đây anh khó được mà vừa kéo dài vừa bắn nhiều. Hình Dương tùy tay rút tấm giấy vệ sinh, nương nhờ ánh trăng mông lung dọn dẹp hạ thân ẩm ướt, mặc lại quần, kéo khóa kéo lên.
Chật hẹp trong xe tràn ngập mùi vị xạ hương, Hình Dương ấn xuống cửa sổ xe, tiêu tán đi mùi vị.
Đèn nê ông lấp lóe ngoài cửa sổ, gần nhất cao ốc building không biết chuyện gì xảy ra, toàn bộ treo lên những dây đèn màu sắc rực rỡ, vừa đến buổi tối liền sáng lên, như là cấp cao ốc dán lên một tầng quần áo màu sắc rực rỡ, thuận tiện giúp công ty cao ốc quảng cáo.
Hình Dương thuận tay đốt một điếu thuốc, dựa ở bên cửa kính xe, lười biếng mà nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
Vị trí anh dừng xe là ở bên cạnh một đường vòng bao quanh một đống office building, đối diện chính là. . . . . . Ha, vừa rồi anh còn không có chú ý, đối diện không phải là đài phát thanh truyền hình tòa cao ốc hay sao?
Xem tên đoán nghĩa, cho dù là đài phát thanh hay đài truyền hình của tỉnh, đều ở nơi đây công tác a!
Vậy chẳng phải là. . . . . .
Nữ chủ trì tên ‘Tô Nhược ’ kia, cũng đi làm ở đó?
Nghĩ đến đây, du͙© vọиɠ mới bình phục xuống của Hình Dương lại ngo ngoe rục rịch lên, ánh mắt ngăm đen ánh lên tia sáng, hiện ra thâm thúy lại mê người.