Thiên thời Địa lợi Nhân phải hòa!
Tần Huy cố khống chế sự kích động của mình! Mặc dù côn ŧᏂịŧ của anh sớm đã căng cứng như con thú điên loạn nhưng anh không muốn cắm vào thô kệch khiến gã đau.
Là một bác sĩ lâu năm, cái lương thiện ngấm sâu vào máu thịt, chính anh cũng không muốn lần đầu tiên cả hai diễn ra trong cảnh máu đổ.
Chính Tần Huy cũng không ngờ có ngày mình tự đưa ra một đề nghị mà không nắm chắc phần thắng! Chỉ là khi nhìn thấy BJ thao người phụ nữ đó kịch liệt trên giường, anh đột nhiên đã nảy sinh một ham muốn mãnh liệt.
Đầu óc anh vụt lên suy nghĩ: "Nếu là anh... anh sẽ làm tốt hơn nhiều!"
Nhiều năm làm việc Punishment Studio, khi nhìn thấy người ta diễn cảnh ân ái, cũng không ít lần hạ bộ của anh có phản ứng.
Nhưng phản ứng đến độ không khống chế được mình, muốn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào huyệt ấm nóng của gã ngay lập tức, đây quả là lần đầu tiên. … Mà đối tượng, lại không phải phụ nữ.
Có chăng, cái ham muốn được giải phóng này giống như con thú hoang lâu ngày bị nhốt trong chuồng, đến lúc nhất định đã điên loạn giựt đứt sợi dây xiềng xích mà xông thẳng ra ngoài.
Tần Huy đi theo bản năng thuần túy nhất của mình, chậm rãi áp thân người săn chắc của mình xuống, từ tốn để BJ bên dưới thân kia có thể dần thích nghi với nhiệt độ cơ thể mình.
Anh cố khống chế sự vùng vẫy loạn xạ của gã lại: "BJ, đừng quơ quào lộn xộn như thế, tay tôi có thể khiến em chảy máu đấy!"
BJ vốn chẳng nghe được câu nào vào tai! Trái ngược với sự điềm tĩnh trầm ổn của anh, gã không ngừng vung tay vung chân, không chấp nhận chuyện mình là người bị thao: "Anh còn không dừng lại! Tôi muốn thao anh, chứ không muốn anh thao tôi! Anh có nhầm không vậy?"
Tần Huy siết chặt lấy hai cổ tay của gã đè mạnh xuống giường, khó chịu nói: "Yên nào, đừng ồn..."
*Phựt*
Toàn căn phòng tắt điện tối om...
Tần Huy đứng hình, BJ nằm bên dưới cũng quên luôn chuyện chống đối vùng vẫy… Anh cau mày, thả tay khỏi người gã, toan đi tìm điện thoại bật đèn flash thì lại nghe một giọng cực kỳ yếu ớt và đầy lo sợ.
"Tần Huy... Anh ở đâu...?"
Trong bóng đêm, tiếng Tần Huy vang lên rõ mồn một: "Ở đây, tôi đi tìm điện thoại bật đèn! Hình như cúp điện rồi."
BJ quơ quơ trong không trung, lần mò trong màu đen đặc vô cực, lạc giọng rên nhỏ: "Đừng đi... Tôi sợ tối..."
Tần Huy ngớ người ra, hỏi vặn lại: "Hả? Em sợ tối? Đùa gì vậy? Đàn ông con trai lại sợ tối?"
BJ thẹn quá mà gào lên: "Ai quy định đàn ông không được sợ tối!"
Tần Huy vẫn đứng ở vị trí đó, cất giọng đều đều chất vấn: "Vậy ai quy định em nằm trên tôi phải nằm dưới?"
BJ vẫn quơ quào xung quanh! Trước mắt gã chẳng thấy chút ánh sáng nào, chỉ là một màu đen vô tận.
Gã càng nghĩ càng sợ, mềm giọng đi phân nửa: "Khi khác cãi nhau tiếp được không? Anh ở đâu? Tôi không thấy anh..."
Không có ai trả lời! Thế giới của gã đột nhiên yên tĩnh lạ kỳ.
Gã cất giọng gọi: "Tần Huy..."
Giọng gã bắt đầu méo mó, yếu ớt gọi: "Tần Huy..."
Vẫn không ai trả lời gã.
Gã nghẹn ngào, thu người lại một góc, đem hai tay rúc lại trên đầu gối, giấu mặt vào trong, lời nói càng ngày càng nhỏ: "Đừng như vậy, lên tiếng đi! Tôi thật sự rất sợ... không đùa đâu..."
Đôi mắt gã rưng rưng... Gã thật sự không nhìn thấy gì hết.
Xung quanh tối đen và không có một chút âm thanh nào... Thật đáng sợ... Tần Huy đang ở đâu...
Nỗi lo sợ bị đẩy lên đến đỉnh điểm, gã mếu máo như trẻ con, gào lên đau đớn: "Xin anh, lên tiếng đi, đừng như vậy... Tần Huy... Anh lên tiếng đi!"
Tần Huy cảm thấy không đùa được nữa, vội vàng bước lại hai bước chân, ngồi xuống cạnh gã.
Anh cất giọng áy náy: "Bảo bối, anh ở đây! Anh đùa thôi."
BJ nghe thấy giọng anh, mừng rỡ quay sang ôm chầm lấy.
Tần Huy cảm nhận rất rõ cả người gã đang run lên từng cơn rất nhẹ.
Gã siết chặt eo anh, lúng túng nói: "Đừng đi... Tôi thật sự rất sợ tối."
Tần Huy cố ra vẻ tự nhiên: "Thì tôi đi lấy điện thoại, bật đèn cho em!"
BJ càng siết chặt hơn, gã lắc đầu nguầy nguậy như đứa trẻ vòi mẹ, chẳng muốn làm gì ngoài việc ôm chặt lấy anh: "Không muốn, đừng đi đâu cả..."
Tần Huy cố gỡ tay gã ra...
Tạo nghiệp rồi, cứ như thế này thì eo mình rã ra mất! Sức của con trai ôm khác với mấy em gái liễu yếu đào tơ nha! Mạnh mẽ như gọng thép ấy.
Mặt Tần Huy đau đến nhăn nhúm lại, cố gỡ tay gã ra, nhưng gỡ một ngón, ngón thứ hai thì ngón thứ nhất lại siết chặt thêm.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, anh thở dài ngao ngán: "Này, em nhát quá đấy! Em sợ ma phải không?"
BJ cất giọng như đuổi tà: "Đừng có nhắc chuyện ma quỷ. Thà tin là có đừng tin là không..."
Tần Huy nghẹn lời.
Hắn làm bác sĩ đương nhiên là hiểu chuyện này.
Nhưng mà, phải có cách nào để gã bớt siết eo anh chứ... Đau chết đi được!
Anh cố đùa: "Chậc, BJ, em bây giờ y hệt như đứa em gái hàng xóm của tôi đấy!"
BJ vẫn nhất quyết không buông: "Anh chê tôi giống con gái cũng được…. Đừng đi đâu hết! Nha!"
Tần Huy đột nhiên phát hiện: "Bảo bối, cúp điện rồi giọng em thật ngọt! Khi nãy rất hùng hổ với tôi. Bây giờ em cứ như là người khác ấy! Tôi thật sự không thích nghi kịp luôn."