Tam Khúc Bộ Ngoại Truyện

Chương 7: Cái kết của BJ (H+++)

Dương Hỏa lúc này chỉ muốn tìm chỗ phát dục, hoàn toàn áp chế được lửa du͙© vọиɠ của mình.

Hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai hạt ngọc của cậu, nhỏ giọng đáp: "Anh không quan tâm... Anh chỉ quan tâm TIỂU Dâʍ đãиɠ của anh xem người ta thao nhau kí©ɧ ŧìиɧ đến độ tự thủ da^ʍ thôi.

Để anh giúp em thỏa mãn... Côn ŧᏂịŧ của Lão Tần không to bằng anh đâu, cũng không dai nữa... Cái cúc huyệt của em... sẽ không thỏa mãn được đâu..."

Vani thấy hắn mãi vẫn chưa động thân, rêи ɾỉ nàn nỉ: "Đút vào... đi mà... Ngứa chết mất... Hỏa Ca..."

Dương Hỏa đâm hai ngón tay vào rồi rút nhanh ra, đem côn ŧᏂịŧ to lớn cắm phập vào hậu huyệt của cậu rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiểu Dâʍ đãиɠ, em tao lãng như vậy thì cúc huyệt sẽ không thể khép lại được đâu..."

Khi dị vật to lớn tiếng vào, Vani có chút chịu không được, uốn éo thân mình.

Mấy ngón tay bấu chặt thành ghế, đem hậu huyệt ướŧ áŧ của mình mở rộng ra.

Cậu cảm thấy bên dưới co bóp thật mãnh liệt, hắn chỉ vừa đút vào thôi mà cậu gần như đến cao trào.

"Sâu quá... ah... đỉnh đến tao tâm rồi... Sướиɠ... Sướиɠ quá... Đem côn ŧᏂịŧ của anh rút ra một chút... Sâu quá em chịu không được..."

Dương Hỏa vừa động thân đều đều vừa hỏi: "Sao hả? Dễ chịu chứ? Em nhìn sang BJ ở đằng kia, cũng bị nhấp đến rên la không ngừng đấy.

Cúc huyệt của hắn đang ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của Tần Huy kìa, thế nào? Tiểu Dâʍ đãиɠ, có phải kí©ɧ ŧìиɧ lắm không?"

Vani chẳng còn kiêng dè nữa, dù gì cũng đã bị cắm nhiều lần rồi, có bị phát hiện cũng không sao cả.

Cậu rên mỗi lúc một kí©ɧ ŧìиɧ hơn: "Thoải mái... Cực kỳ... Thoải mái... Đâm vào nữa đi... Thao nát em đi... Cúc huyệt có nát nhừ cũng không sao cả... Thúc vào sâu nữa cơ... Em muốn được phủ đầy bạch dịch của anh..."

------o0o-------

Tiếng bạch bạch ngoài kia nhanh chóng truyền vào trong này... BJ ngờ ngợ cất giọng nói: "Hình như... ở bên kia... Cũng đang có người... nhìn..."

Tần Huy liếc nhìn gương mặt đê mê của BJ, anh mở miệng mỉa mai: "Sao hả? Ngại người ta biết BJ là con mẫu cẩu tao lãng như thế nào sao?"

BJ hạ thấp giọng, nghe tiếng nhóp nhép bên dưới hạ bộ mình còn gợϊ ȶìиᏂ hơn là tiếng mình rêи ɾỉ nữa: "Đau quá! Nhẹ chút!"

Tần Huy rõ ràng là đang chơi rất hăng, không quan tâm mấy đến mọi việc xung quanh.

Anh chỉ biết kích động ra vào, đưa hai ngón tay cắm vào thêm, chỉ muốn đem cúc huyệt hư hỏng nọ cày cho thật lộng:

"Em bớt thói trịch thượng đi! Cũng chỉ là tao hóa háu côn ŧᏂịŧ thôi! Bị thao bao nhiêu lần đến độ cúc huyệt lỏng lẻo vậy rồi.

Còn đến đòi tôi thao làm, không biết xấu hổ! Nói xem, đêm qua chơi tập thể bị bao nhiêu nam nhân bắn dịch vào huyệt này rồi?"

BJ đưa chân quắp lấy hông anh, mong anh có thể đưa tiết tấu chậm lại một chút.

"Không có! Từ sau hôm hôm cùng anh... tôi không ngủ với ai khác nữa..."

Tần Huy chẳng bị sức nặng của hai chân làm ảnh hướng! cả người và hai ngón tay vẫn như cái máy piston, trực tiếp thao vào không ngừng.

"Vậy tại sao cúc huyệt này rộng nhiều như vậy? Nhún trên dương cụ giả? Tự high?"

"..."

"Tự high không thỏa mãn bèn tìm tới tôi? Hử? Em xem tôi là gì? Công cụ phát dục giúp em?"

"..."

------o0o-----

Vani ở bên ngoài cũng được xem là tới hạn, trực tiếp kêu lên thật lãng: "Hỏa Ca, rút ra đi... Em chịu không nổi nữa..."

Hắn ôm lấy cậu hết sức cưng chiều, đưa môi đến gần môi cậu, nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Bắn đi... Em cứ thoải mái bắn..."

Vani mếu máo: "Không được, ở đây... không được..."

Dương Hỏa áp môi xuống, đưa thân động nhanh hơn sau khi quăng lại một câu: "Vớ vẩn! Chỗ này là địa bàn của anh! Anh nói được không ai dám nói không!"