Vào trong thang máy, trái tim Bạch Hiểu Hiểu vẫn nhảy loạn không ngừng, nàng kỳ thực không dám nhìn hắn, không phải là bởi vì sợ hắn tức giận, mà là thấy hắn tràn đầy phấn khởi, giống đứa trẻ hiến vật quý, đem cua nước xách về chi nàng nhìn, mà nàng lại bởi vì muốn gặp Trễ Dục, vội vàng rời đi, nàng lại có chút sợ, sợ nhìn thấy thất lạc ở đáy mắt.
Nàng đã nghĩ thông suốt, phải sống cùng Phó Hi thật tốt ngày qua ngày. Dù sao hắn chờ đợi nàng quá tốt, nàng không vì bây giờ rời đi Phó Hi để ở bên Trễ Dục. Nàng không ngừng ở trong lòng nói với chính mình, nàng đi gặp Trễ Dục, chỉ là muốn nói rõ ràng với hắn, sau đó nhất định không gặp!
Cho mối tình đầu vẽ lên dấu chấm tròn, tiếp đó 8 năm thanh xuân, cùng một chỗ chôn ở trong lòng, từ nay về sau cùng hắn tất thảy vui vẻ.
Trở về trong phòng, Phó Hi để hộp quà xuống, trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính, hắn vốn là đoán được bảy tám phần, chờ thấy trên bàn trang điểm, hộp nhẫn kim cương mở nắp rỗng tuếch, không có cách nào lại lừa gạt mình .
Hắn mua nhẫn kim cương cầu hôn nàng, ngoại trừ lúc cầu hôn và kết hôn, sau đó nàng không mang qua. Có thể khiến nàng đột nhiên lấy nhẫn kim cương ra mang, có thể làm cho nàng tâm tình chập chờn lớn như vậy, hẳn là chỉ có hắn.
Nhưng ít ra trong lòng Phó Hi còn có một tia vui mừng, vô luận nàng đeo lên chiếc nhẫn này là khuyên bảo chính mình, vẫn là khuyên bảo đối phương, ít nhất nàng nguyện ý thừa nhận thân phận có gia đình. Mặc dù loại ý nghĩ này vạn phần hèn mọn, nhưng ở trong chút tình cảm này, hắn nhất định là muốn hèn mọn đến cùng, ai bảo thời điểm hắn động tâm, nàng còn không hiểu chuyện tình cảm, thời điểm hắn thích nàng, tình cảm nàng đã thuộc về người khác.
Đến địa điểm hẹn, Bạch Hiểu Hiểu xa xa liền thấy được Trễ Dục, hắn trong đám người vẫn như cũ nổi bật, chỉ cần hắn tồn tại, người xung quanh đều tự động biến thành vật làm nền. Năm đó thiếu niên hăng hái, tươi cười mang theo vô lại, đã trút bỏ ngây ngô, nhiều chút thành thục ý vị, nhưng vẫn loá mắt.
Nhìn thấy Bạch Hiểu Hiểu, Trễ Dục bước nhanh đi đến trước người nàng, sáu năm không gặ0, hắn không thấy xa lạ, chủ động dắt tay nàng, nói: “Đi, anh dẫn em đến nơi này.”
Bạch Hiểu Hiểu vô ý thức rút tay, chỉ vào ngón tay mang nhẫn kim cương, nói: “Trễ tiên sinh, tôi đã kết hôn, tôi đến không có ý tứ gì khác, chỉ là sợ anh tìm được nhà tôi, tiên sinh nhà tôi sẽ hiểu lầm.”
Trễ Dục không bị nhẫn kim cương và lời nói đả động, từng bước tới gần Bạch Hiểu Hiểu, cúi người cười, ý vị thâm trường nói: “Vì sao lại tới gặp anh, trong lòng em so với anh càng hiểu rõ, anh biết trước kia đột nhiên rời đi, em sẽ trách anh, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng ít ra cho anh một cơ hội giải thích.
Trong nội tâm nàng kỳ thực cũng không rõ ràng, vì sao lại tới, nàng nói với mình chỉ chính thức cáo biệt. Thật sự gặp măth, lần nữa đến gần như vậy, nụ cười của hắn chỉ gần trong gang tấc, tim đập lợi hại, phảng phất trở về thanh xuân tuổi trẻ mới biết yêu.
Gặp Bạch Hiểu Hiểu sững sờ tại chỗ, cũng không chờ nàng đáp lại, trực tiếp dắt tay.
Trong thang máy lên văn phòng, Bạch Hiểu Hiểu mới lấy lại tinh thần, vội vàng hất tay, không vui nói: “Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Chúng ta là người trưởng thành, hơn nữa tôi đã kết hôn, tạm biệt không tốt sao?”
“Em không cần ba bốn lần nhắc nhở anh là em đã kết hôn!! Anh biết!!” Trễ Dục đột nhiên nổi giận nói.
Bạch Hiểu Hiểu bị dọa vì hắn đột nhiên tức giận, không biết làm sao, lúc đi học tính khí hắn không tốt, tương đối nóng nảy, nhưng vì gia cảnh tốt, vô luận hắn tính cách, bên cạnh vẫn như cũ có người chúng tinh phủng nguyệt, nhưng hắn chưa từng đối với chính mình phát giận.
Sáu năm không thấy, hắn vừa xuất hiện, cứ như vậy đối xử với mình, trong lúc nhất thời ủy khuất, mắt Bạch Hiểu Hiểu dần dần phiếm hồng, nàng cũng không muốn rơi lệ trước mặt hắn. Nàng muốn nói cho hắn biết, không có hắn Trễ Dục, nàng có Phó Hi, một cuộc sống rất tốt rất hạnh phúc.
Thấy Bạch Hiểu Hiểu cúi đầu lau đi khóe mắt nước mắt, trái tim Trễ Dục nhéo đau, bình phục cảm xúc, vội vàng ngồi xổm xuống, tận lực nhìn thẳng Bạch Hiểu Hiểu, đau lòng áy náy nói: “Thật xin lỗi, anh không có ý quát em, anh chỉ hận chính mình, trở về quá trễ, chắp tay nhường em cho người khác.”
“Anh không cần xin lỗi, tôi chưa bao giờ thuộc về anh, cũng không tồn tại chuyện chắp tay nhường cho người khác.” Bạch Hiểu Hiểu đầu hướng một bên, quật cường trả lời.
Cửa thang máy mở ra, Trễ Dục muốn dắt tay Bạch Hiểu Hiểu, lại chậm chạp không dám dây vào, Bạch Hiểu Hiểu cũng tận lực tránh đi hắn, đi ra thang máy