Trong phòng khách, trên màn hình TV trình chiếu hình ảnh nam nữ kịch chiến da^ʍ uế , Bạch Hiểu Hiểu ngồi ở trên thảm, thân thể dựa vào trên ghế sa lon, mái tóc tán loạn tại trước ngực. Hai cặp đùi đẹp nhỏ dài hơi hơi tách ra, ngón tay nhỏ nhắn dán vào hai mảnh phấn nộn màu mỡ thịt ở giữa, xoa nắn trên dưới, bên trong chảyra da^ʍthủy không ngừng theo âʍ ɦộ chảy tới giữa đít.
Môi anh đào Bạch Hiểu Hiểu khẽ nhếch, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, cùng tiếng thở gấp phim av đan vào một chỗ, kɧoáı ©ảʍ từng lớp từng lớp vọt tới. Ngay lúc cao trào sắp tới, âm thanh khóa cửa truyền đến rắc rắc, chỉ là âm thanh quá nhỏ, Bạch Hiểu Hiểu lại quá nhập tâm, căn bản không nghe thấy.
Thẳng đến khi cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng ngoài cửa chiếu trên mặt nàng, chiếu sáng gian phòng u ám bị màn cửa đóng chặt. Bạch Hiểu Hiểu vô ý thức quay đầu nhìn về nơi cửa phòng, thấy thân hình cao lớn của chồng mình, đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau ở giữa, bầu không khí lúng túng tới cực điểm, vẫn là Phó Hi phản ứng đầu tiên, cấp tốc đóng cửa lại.
Bạch Hiểu Hiểu cuối cùng hoàn hồn, vội vàng đem tay từ giữa hai chân rút ra, vội vàng tìm được điều khiển từ xa đem màn ảnh đóng lại.
Còn nàng mặc lấy váy ngủ, vừa đứng lên, váy tự động trượt xuống, che đậy hạ thân không mảnh vải, đỏ mặt nói quanh co hỏi: “Anh ...... anh hôm nay, như thế nào, như thế trở về nha?”
Hắn luôn luôn làm việc 9 giờ tới 5 giờ về, trong một năm kết hôn, cơ hồ không về nhà sớm, Bạch Hiểu Hiểu mới dám không chút kiêng kỵ tự an ủi trong phòng khách.
“Có chút không thoải mái, cho nên sớm trở về .” Phó Hi thả xuống cặp công văn, đổi lại dép lê, bình tĩnh đáp lại nói, âm thanh hoàn toàn như trước đây ôn nhuận.
Sau khi đi tới trước mặt Bạch Hiểu Hiểu, cho dù hắn cố gắng bình phục nỗi lòng, đáy mắt ẩn ẩn dấy lên du͙© vọиɠ, vẫn là không che giấu được, hắn hầu kết nhấp nhô, tiếng nói khàn khàn hỏi: “Cần anh giúp em sao?”
Nói xong, hắn liếc mắt xuống đủ loại vật dụng tình thú trên bàn trà.
Bạch Hiểu Hiểu trong nháy mắt đỏ mặt lan bên tai, loại tình huống lúng túng cư nhiên bị hắn bắt gặp, hắn nhất định sẽ cảm thấy mình khát khao khó nhịn, nàng đơn giản muốn tìm một cái hố chui xuống dưới.
“Không! Không cần!! Em hẹn Cát Phỉ uống trà trưa, em muốn thay quần áo để ra ngoài!!” Bạch Hiểu Hiểu bối rối, nói xong bụm mặt, một đường chạy chậm đến phòng ngủ mình, tiếp đó bịch một tiếng, đóng cửa lại.
Trời ạ!! Nàng đơn giản không muốn sống nữa! Như thế nào, chuyện mất thể diện như vậy, lại để cho Phó Hi nhìn thấy a!
Tuy nói hắn là chồng của mình, bọn họ cũng kết hôn gần một năm, nhưng chưa từng có qua cuộc sống vợ chồng, thậm chí ngay cả tay đều không dắt. So với người xa lạ, chỉ quen thuộc hơn một chút mà thôi.
Về phần tại sao có thể như vậy, Bạch Hiểu Hiểu thừa nhận đây hết thảy tại nàng, nàng và Phó Hi là xem mắt kết hôn, trước đây nàng chỉ mong kết hôn với ai cũng an ổn, mới cùng Phó Hi ở chung kết hôn.
Huống hồ lấy điều kiện của Phó Hi, cha mẹ của nàng tuyệt đối hài lòng, cao lớn, tướng mạo anh tuấn, lại du học về, công tác, tiền lương cao, có phòng có xe, đối với Bạch Hiểu Hiểu, quả thực là con rùa vàng.
Về phần tại sao điều kiện tốt như vậy, lại cùng nàng xem mắt, chủ yếu vì hồi nhỏ bọn hắn có mấy năm làm hàng xóm, khi đó Phó Hi mười tám, nàng mười ba, thành tích tốt dáng dấp lại đẹp trai, anh trai hàng xóm, khi đó tự nhiên nàng yêu thích, cả ngày đi theo sau hắn như đuôi nhỏ.
Tuy nhiên vào năm hai đại học, hắn liền ra nước ngoài, sau đó hai người cũng không còn gặp nhau, đã sớm lạnh nhạt. Thẳng đến một năm trước, Phó Hi tới xử lý bất động sản gần đây, đυ.ng phải mẹ của nàng, lôi kéo hỏi lung tung này kia.
Nghe được Phó Hi vẫn còn độc thân, lập tức sắp xếp muốn cho hắn cùng mình xem mắt, Phó Hi theo lễ phép cũng liền đáp ứng. Hai người gặp mặt, đều cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, liền tiếp tục ở chung được.
Lại tiếp đó, liền mơ mơ hồ hồ kết hôn.