Chương 27
Hai người lại bận rộn trong chốc lát, dọn dẹp sạch sẽ giường chiếu.
Tiêu Bắc Thần vốn muốn gọi các cung nữ tới thu thập , nhưng tiểu cô nương sống chết không chịu , hắn đành phải ra tay .
Cuối cùng sửa sang lại hết thảy , ngoại trừ mảnh ga giường . Tiểu cô nương xấu hổ không dám tẩy , lại không thể để cho quân vương Đại Tần vì nàng mà giặt ga giường , cũng chỉ có thể giao cho các cung nữ đi.
Triêu Dương cung lúc này không thể ngủ , hắn liền dẫn tiểu cô nương đến Vị Ương Cung. Đây vốn là chỗ ở của hoàng hậu , nhưng bởi vì hai người sau khi thành hôn luôn thân mật, từ trước đến nay luôn cùng giường .
Lúc này đêm đã khuya, một phen bận rộn khi nãy lại bị trừng phạt , tiểu cô nương thay y phục xong cả người tê liệt ngã xuống giường , mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động .
Ngô Linh Nhi mệt mỏi Linh Nhi buồn ngủ
Tiểu cô nương đang nằm trên giường, ôm chăn nhỏ, ngủ gật , đột nhiên nghe được hắn nói: “Ngoan, Linh Nhi đem cái này mặc vào.”
Kì quái, bình thường hai người ngủ hắn điều không cho nàng mặc đồ , hôm nay sao tính tình lại thay đổi rồi .
Tuy trong lòng không hiểu , nhưng tiểu cô nương cũng không hỏi nhiều , hắn muốn cho nàng mặc cái gì , nàng liền mặc cái đó.
Nghĩ như vậy , tiểu cô nương liền không phản kháng , tùy ý hoàng đế hành động .
Thẳng đến khi nàng cảm thấy dưới thân có chút khác thường .
Hắn giống như là đang giúp nàng mặc qυầи ɭóŧ, thế nhưng cảm giác có chút khác lại , mở mắt xem xét tiểu cô nương thoáng chút bị thẹn đến muốn chui xuống đất.
Đó là tã lót của hài tử mà !
Tiểu cô nương vội vàng giãy dụa , chân đạp loạn , muốn ngăn cản hắn mặc vào đồ vật xấu hổ như vậy .
Thấy tiểu cô nương không chịu phối hợp , Tiêu Bắc Thầy đánh mấy cái đên mông nhỏ của nàng , lập tức uy hϊếp nói: “Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn mặc vào. Không nghe lời nữa liền để cho nàng ngày nào cũng phải mặc .”
Tiểu cô nương bị lời của hắn dọa đến không dám loạn động , trong mắt chứa nước , ngoan ngoãn để cho hắn giúp nàng mặc tả .
Nhìn xem tiểu cô nương giống như tiểu hài tử , thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ mặc mỗi tả lót , hắn có ý xấu nói: “Linh Nhi đã lớn như vậy, còn đái dầm , chỉ có thể mặc tả lót đi ngủ Linh Nhi nói xem có đúng hay không”
Chán ghét! Nàng đái dầm rõ ràng là tại vì hắn!
Mặc dù không muốn như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn là ngoan ngoãn đáp : “Đúng...... Đúng.”
Hắn tâm tình thật tốt , cuối cùng ôm tiểu cô nương ngủ thật say
Ngày thứ hai, Tiêu Bắc Thần vẫn dậy rất sớm , bởi vì tối hôm qua nàng quá mệt nhọc, bây giờ vẫn ở trong mộng đẹp.
Nhìn tiểu cô nương an ổn ngủ , miệng nhỏ đôi khi còn chẹp chẹp một chút , hắn cảm thấy một hồi ấm áp , hôn nhẹ lên khóe mắt nàng một nụ hôn , liền thượng triều.
Thẳng đến khi hắn trở về , tiểu cô nương còn chưa có tỉnh , hắn đến bên giường , nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng ôn nhu mở miệng nói: “Ngoan bảo bối , rời giường.”
Tiểu cô nương mở ra đôi mắt mông lung buồn ngủ , nhìn thấy thân ảnh quen thuộc , mở ra tay nhỏ .
“Ôm” Nàng kiều kiều nói.
Hắn thuận thế đem nàng ôm lấy , sau đó làm đến bên cạnh bàn cơm. Thức ăn trên bàn đã được chuẩn bị tốt vẫn còn nóng ấm .
Tiểu cô nương ngủ lâu như vậy , trong bụng sớm đã trống trơn , hiện tại thấy đồ ăn , tự nhiên là thèm ăn nhỏ dãi.
Tiêu Bắc Thần không để cho tiểu cô nương mặc áo, nàng cũng không đòi hỏi ,thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ mặc một cái tả lót , tự mình ăn như gió cuốn , ăn đến khi bụng nhỏ cũng hơi trướng lên , mới buông đũa .
Nàng ôm bụng, ánh mắt chuyển động nhìn bốn phía , đột nhiên nhìn thấy trên tường treo một bức họa , nữ tử trong tranh chính là nàng , thiếu nữ tựa bích ngọc khuynh quốc khuynh thành , giữa lông mày đều là nét phong tình vạn chủng khó diễn tả được .
Tiểu cô nương sùng bái nhìn xem hắn : “Bắc Thần ca ca, đó là huynh vẽ sao?”
Tiêu Bắc Thần khẽ gật đầu, “Ân” Một tiếng , nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng nõn của nàng , đột nhiên hắn nảy ra một cái ý tưởng kì dị xuất hiện trong đầu.
Hắn chậm rãi xích lại gần tiểu cô nương, ở bên tai nàng nói: “Linh Nhi, có muốn học hay không ?”
Tiểu cô nương không nghe ra trong lời nói có chứa nguy hiểm , ngốc ngốc đáp: “Tốt tốt, Bắc Thần Ca Ca dạy Linh Nhi a.”
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác, Tiểu Ngư Nhi mắc câu rồi đâu.
Hắn đem tiểu cô nương ôm đến trên thư án, lập tức cởi ra tả lót trên người nàng . Hạ thân đột nhiên lộ ra làm cho tiểu cô nương có chút ngượng ngùng , nhưng đã nhiều lần trải qua những chuyện thế này , ở trước mặt hắn, nàng cũng lười che đậy .
Nhìn xem hắn cầm lên một cái bút lông sói , chậm rãi hướng hoa huyệt của nàng dò tới . Tiểu cô nương nhìn động tác này liền biết hắn lại nghĩ ra mấy cái trò hư hỏng để đùa bỡn chính mình , không khỏi có chút khẩn trương , nàng lui về phía sau hơi co lại , rụt rè mở miệng nói: “Không cần...... Bắc Thần ca ca...... Linh Nhi sợ......”
Hắn liền sờ lên cặρ √υ' lớn , an ủi: “Linh Nhi không sợ, Bắc Thần ca ca cam đoan, sẽ thoải mái . Chính mình đem chân đẩy ra .”
Tiểu cô nương vẫn có chút bất an , nhưng mà nghe được mệnh lệnh , nàng ngoan ngoãn ôm lấy hai cái chân nhỏ từ từ mở ra, lộ ra hoa huyệt mềm mại bên trong.
Bút lông sói đầu tiên quét qua cửa huyệt mỹ lệ , hơi hơi cọ xát hai bên thịt trai, cảm thụ được hơi ngứa , tiểu cô nương khó nhịn rêи ɾỉ : “Ân...... Bắc Thần ca ca...... Thật ngứa......”
Sau khi quét một vòng quanh cửa huyệt , hắn nắm bút lông đâm vào bên trong hoa huyệt của tiểu cô nương . Ngòi bút mới vừa tiến vào cửa huyệt, liền bị huyệt thịt mềm kẹp chặt , bút lông sói ở trên miệng huyệt , từ sợi lông theo động tác xoay vòng từng hồi từng hồi đâm trên huyệt thịt.
Bút của Hoàng đế, tự nhiên là loại nhất đẳng thượng thừa , mỗi cái bút lông sói điều được chế tác công phu , cứng rắn mà không thô , đâm vào trong hoa huyệt, không đau, ngược lại truyền đến từng đợt cảm giác ngứa tê dại .
Cảm thụ được bút lông trong huyệt nhi , tiểu cô nương trong miệng không ngừng mị kêu : “A...... Thật ngứa...... A...... Linh Nhi muốn ..... Bắc Thần ca ca ...... Đừng lại giày vò Linh Nhi ...... “
Hắn không ngừng động tác , tiếp tục ý xấu chuyển động bút lông , cũng không thâm nhập quá sâu , ở tại cửa huyệt , không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một chỗ thịt mềm.
Tiểu cô nương bị cọng lông bút hoàn toàn nâng lên du͙© vọиɠ , nhưng lại không chiếm được chút tiện ích nào , chỗ hoa tâm truyền đến từng đợt trống rỗng, chỉ muốn thô to đồ vật hung hăng lấp đầy , dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra , làm ướt mặt bàn.
Tiêu Bắc Thần nhìn tiểu cô nương mang bộ dáng động tình, tiếp tục ra lệnh: “Chính mình dùng tay đem tiểu huyệt đẩy ra. “
Tiểu cô nương chịu đựng du͙© vọиɠ , mười ngón tay ngoan ngoãn kéo ra hai bên thịt huyệt, hoa huyệt hoan toàn bại lộ trong không khí , miệng huyệt cũng bị kéo căng ra .
Hắn nắm lấy bút lông , chậm rãi đâm tới, bên trong hoa huyệt mỗi một điểm mẫn cảm đều bị quét qua không bỏ sót chỗ nào ,trong cảm giác tê dại mang theo hơi nhói nhói ,nàng cảm thấy như đang chìm nổi bên trong bể dục .
Cuối cùng, bút lông đâm tới hoa tâm non nớt , bút lông sói mềm mại tại miệng tử ©υиɠ xoay một vòng , từng chút một xẹt qua cung bào mẫn cảm , cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ truyền đến đại não.
Tiểu cô nương chịu không nổi loại hành hạ này , khóc lên: “Ô ô...... Bắc Thần ca ca...... Đừng lộng Linh Nhi ... Linh Nhi không chịu nổi...... Van cầu ngươi ...... Dùng đại nhục bổng thao Linh Nhi a...... Linh Nhi ...... Muốn đại nhục bổng của Bắc Thần ca ca ...... “
Tiểu cô nương mặt đầy ửng hồng , hoa huyệt không ngừng mà phún ra dâʍ ŧᏂủy̠ , bên trong huyệt thịt kéo chặt lấy cán bút, muốn từ trên cán bút tinh tế tìm được kɧoáı ©ảʍ lớn hơn .
Đột nhiên, hắn bỗng dùng lực bút lông sói không có quy luật nào mạnh mẽ đâm loạn bên trong huyệt , bút lông sói điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một chỗ thịt mềm , thỉnh thoảng xẹt qua miệng tử ©υиɠ , gây nên từng hồi run rẩy.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bậc này , tiểu cô nương lập tức đạt đến cao trào . Nàng bỗng nhiên nâng lên đầu, giống như cá thoát khỏi nước , miệng mở lớn hô hấp đớp lấy từng ngụm không khí. Kɧoáı ©ảʍ như hủy thiên diệt địa , giống như thủy triều tuôn đến đại não , mỗi một cây thần kinh đều đang reo hò vì cao trào .
Hạ thân giống như phát hồng thủy , dâʍ ŧᏂủy̠ như một cơn sóng lớn điên cuồng phun ra ngoài , làm ướt hết bàn dài. Hắn kịp thời cầm qua một cái nghiên mực , hứng toàn bộ phận dâʍ ŧᏂủy̠ đang phun ra .
“A a a a a —— Đi đi! Linh Nhi lại tiết! Thật thoải mái! Không chịu nổi! A a a! “
Trong cơn cực lạc mà nước mắt từ hai gò má xẹt qua , rơi xuống trên bàn dài cùng dâʍ ŧᏂủy̠ nhập làm một thể.
Tiêu Bắc Thần buông lỏng tay ra , nhìn hoa huyệt gắt gao kẹp lấy bút lông, thân bút theo sự co rút của huyệt thịt mà run rẩy , mấy giọt dâʍ ŧᏂủy̠ cũng theo cán bút chảy ra ngoài .
Thưởng thức một hồi, hắn cuối cùng từ trong hoa huyệt rút bút lông ra . Lần nữa lâm vào trống không hoa huyệt không dám phun dâʍ ɖị©ɧ , nhưng một giây sau, hắn đế đem bút lông dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đưa đến bên miệng tiểu cô nương.
“Liếʍ lấy. “Hắn ra lệnh .
------------------------
Dạo này mình tuột mood nên lười ra chương 😥😥