Vài phút trước khi tan làm, cô đã nhận được tin dữ. Trương Tuyết Tề gửi tin nhắn báo rằng đến điểm trung chuyển anh lại có việc đột xuất, nên tối nay không về được thành phố J, bảo cô về thẳng nhà, không cần đến Đường số Một Tân Hải nữa.
Cùng lúc đó, Bổn Lam tình cờ ngang qua vị trí ngồi của Tưởng Tinh, nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, anh ta đối diện với ánh mắt của cô và tỏ vẻ buồn bã rất khó hiểu. Bổn Lam đơ mặt, cầm cốc trà sữa đã cạn, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi nhấp một ngụm. Nhưng chẳng hút được vì trong cốc đã không còn gì.
Mất hết động lực tan làm, Tưởng Tinh lề mà lề mề thêm hai mươi phút rồi mới rời đi, Vu Tư Hiểu mang theo tâm trạng thất vọng quay trở lại công ty, thấy Tưởng Tinh vẫn còn ở đây, bèn chủ động mời cô đi ăn tối cùng mình. Vì vậy, Tưởng Tinh – người đáng lẽ được trải qua một đêm đầy ngọt ngào lại ngồi cùng bàn với Vu Tư Hiểu, Hứa Thu Trạch và Bổn Lam, những ngày tháng giống như đợt tập huấn lại hiện ra trước mắt.
“Tuần sau nhà đầu tư sẽ đến, là vì bộ phim truyền hình mới của Tầm Kha.” Vu Tư Hiểu vừa ăn vừa nói: “Tinh Tinh, đến hôm đó em cũng cùng tham gia cuộc họp nhé.”
“Không phải nói qua Tết chúng ta sẽ hợp tác với J-One trong tác phẩm “Bão tuyết Ngân Hà” sao?” Tưởng Tinh gắp một miếng cá Hồi chấm với xì dầu và mù tạt: “Định ai là diễn viên l*иg tiếng?”
Vu Tư Hiểu hơi dừng đũa lại, xoa xoa má ngẫm nghĩ: “Khả năng cao là Tầm Kha, nhưng năm sau sẽ có một bộ phim bạch kim của công ty chúng ta, nên hai ứng cử viên dự bị sẽ là Bổn Lam và A Châu.”
Sau bảy ngày tập huấn thì mối quan hệ của bọn họ đã dần trở thành một nhóm nhỏ, tuy rằng trên bàn ăn ai làm việc người nấy cũng đã thành thói quen nhưng không hề cảm thấy ngượng ngùng. Hứa Thư Trạch đang lướt điện thoại, Bổn Lam đeo tai nghe, khẽ đung đưa cơ thể, Tưởng Tinh và Vu Tư Hiểu thì thầm thì trò chuyện, trong suốt quá trình cả bốn người cũng sẽ nói chuyện với nhau, vô cùng hoà hợp.
Tưởng Tinh hỏi: “Những nhân vật chính sẽ xuất hiện của J-One là ai?”
Vu Tư Hiểu liếc nhìn Hứa Thư Trạch, sau đó nói: “Nếu không phải Huỳnh Phong thì sẽ là Trường Kiều Mạn thử giọng.”
“Trước đây mọi người đã từng hợp tác với họ chưa?” Tưởng Tinh nhìn về phía Hứa Tư Trạch đang ngồi đối diện mình.
Hứa Thư Trạch gật đầu: “Đều đã từng hợp tác.”
Vu Tư Hiểu cười bằng giọng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, cô ấy vừa che miệng vừa nói với Tưởng Tinh: “Tầm Kha và Huỳnh Phong là cùng một thầy mà ra, trước đây hai người đã từng thu âm chung với nhau trong một bộ phim ngược luyến.”
Hứa Thư Trạch đưa tay lên đỡ trán, như thể anh ta đã quá quen với những câu chuyện phiếm này rồi, nên chỉ đành bất lực mỉm cười.
Tưởng Tinh vừa mới đánh hơi được manh mối thì Bổn Lam lại đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nhìn cả nhà, mặt không chút biểu cảm, nói: “Tôi ăn no rồi, tiền ăn gửi vào nhóm tôi chuyển trả sau, về trước đây.”
Hứa Thư Trạch khẽ cười, Tưởng Tinh chớp chớp mắt, còn Vu Tư Hiểu thì vẫy tay nói tạm biệt, sau đó cả ba cùng nhìn theo tiễn anh ta rời đi. Không hổ danh là Bổn Lam, thích gì làm nấy, hùng hùng hổ hổ.
Không lâu sau, Hứa Thư Trạch nhận một cuộc điện rồi cũng vội vàng rời đi, cuối cùng chỉ còn hai người phụ nữ và chủ đề của cuộc trò chuyện vô tình lại chuyển sang kênh của đôi bạn thân. Tưởng Tinh tò mò về việc đã xảy ra hồi chiều, cô cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy, bèn uyển chuyển hỏi: “Lần trước chị nói có một em trai đang học Thạc sĩ theo đuổi chị, thế nào rồi?”
Vu Tư Hiểu sững người, như thể không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ: “Chị và cậu ta… Vẫn như trước thôi.”
“Hai người còn hẹn hò với nhau chứ?” Cảnh tượng lúc chiều trông có vẻ giống như đang cãi cọ đòi chia tay.
Vu Tư Hiểu ngạc nhiên “á” lên một tiếng, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô ấy lắc đầu, nói: “Bọn chị chưa từng chính thức hẹn hò với nhau.”
“Vậy hai người là…”
Vu Tư Hiểu mấp máy môi, dùng khẩu hình nói ra hai chữ, rồi mỉm cười: “Đã hiểu chưa?”
Tưởng Tinh đầy hoài nghi nhìn cô ấy.
“Lo sẽ làm em sợ, vì dù sao thì em cũng là một cô bé ngoan.” Vu Tư Hiểu cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, rồi khẽ cười: “Em yên tâm, bên cạnh chị chỉ có một mình cậu ta, cảm thấy phù hợp nên mối quan hệ cứ thế duy trì lúc nào không hay.”
“Tại sao chị không thử hẹn hò xem sao?” Đôi bên đều độc thân, lại chỉ có mình đối phương nên tiến thêm một bước cũng không phải việc khó. Hay là do cậu ta…
Vu Tư Hiểu trầm mặc một lúc, cũng có thể là đang cân nhắc tới việc làm cách nào để nói ra với một cô gái trẻ còn chưa kết hôn, chưa sinh con: “Chị có thể chấp nhận việc yêu đương, nhưng về chuyện tái hôn thì chị sẽ ưu tiên con trai mình hơn. Nếu đối phương không có ý định muốn tiến thêm một bước thì chị vẫn sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ như hiện tại.”
Tưởng Tinh vẫn như đang ngồi trong sương mù: “Với mối quan hệ như hiện tại của hai người thì tiến thêm một bước nữa tức là hẹn hò phải không?”
Vu Tư Hiểu mỉm cười gật đầu.
“Đây chính là cái phù hợp mà chị nói sao?”
“Cậu ta là một người rất nghiêm túc, hơn nữa lại nhỏ hơn chị vài tuổi.” Vu Tư Hiểu nhẹ nhàng và thẳng thắn: “Đại khái là do chị nhát gan.”
Đột nhiên Tưởng Tinh cảm thấy đau lòng, nên im lặng vài giây.
Vu Tư Hiểu nhận ra Tưởng Tinh có gì đó không đúng, bèn chuyển chủ đề: “Hiếm khi thấy em mặc váy đi làm nhỉ, chị nghĩ hôm nay cũng không phải thứ sáu, còn tưởng em đã có hẹn trước rồi cơ.”
Sau khi những lời này được nói ra, cô gái lại có thêm ba phần mất mát. Vu Tư Hiểu sửng sốt, ngập ngừng hỏi: “Không phải vốn dĩ hôm nay đúng là có hẹn nhưng sau đấy thì bị huỷ đó chứ?”
Tưởng Tinh thất vọng gật đầu.
“Bạn trai em đi đâu rồi?”
“Đang đi công tác.”
“Vẫn chưa về sao?”
“Vốn dĩ là tối nay về, sau đó bị hoãn lại.”
“Xem ra là chị đã may mắn “nhặt” được một nhóc đáng yêu rồi.” Vu Tư Hiểu nói đùa.
Thấy tâm trạng của cô không tốt, Vu Tư Hiểu đã nảy ra một ý kiến: “Tinh Tinh, chị kể cho em một chuyện, liên quan đến Tầm Kha.”
Hứa Thư Trạch?
“Nữ diễn viên l*иg tiếng mà Tầm Kha thích chính là Huỳnh Phong bên J-One, là sư tỷ của anh ta.”
Tưởng Tinh mở to hai mắt: “Vậy thì “Bão tuyết Ngân Hà” chắc chắn là của hai người họ rồi.”
“Cũng chưa chắc.” Vu Tư Hiểu chậm rãi nói: “Không những cần thử giọng mà còn phải xem xét cả lịch trình nữa. Huống hồ, sang năm công ty muốn đào tạo Bổn Lam, trừ phi “End Times 3027″ chịu nhường vai cho Bổn Lam hoặc A Châu.”
Tưởng Tinh thăm dò: “Tên thật của Huỳnh Phong là gì?”
Vu Tư Hiểu tiết lộ: “Kha Tri Ất.”
Hứa Thư Trạch sợ người khác không biết việc mình thích sư tỷ hay sao? Hai người nhìn nhau mỉm cười, không hẹn mà gặp, cùng xoa xoa cánh tay.
“Nào, để chị chụp ảnh cho em, rồi gửi cho bạn trai em.” Vu Tư Hiểu vươn tay, ra hiệu bảo cô đưa điện thoại cho mình: “Không thể lãng phí vẻ đẹp và bộ váy hôm nay được.”
Tưởng Tinh ngẫm nghĩ, cảm thấy câu này rất có lý. Cô lấy khăn giấy lau miệng, rồi tô thêm son, để Vu Tư Hiểu chụp giúp mình vài tấm ảnh, sau đó vui vẻ nhận lại điện thoại từ chỗ Zizi, chuẩn bị chỉnh sửa và gửi cho Trương Tuyết Tề.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, nụ cười ấy chợt tắt ngóm nơi khóe miệng. Cô phóng to lên rồi lại thu nhỏ, lướt xem vài tấm ảnh, sau đó làm các bước tương tự với những tấm khác.
Trong khi Vu Tư Hiểu che miệng cười thì Tưởng Tinh đột ngột quay đầu lại. Trong ảnh là chiếc áo khoác đen, ống tay được xắn lên lộ ra chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay trái. Tuy nhiên do góc chụp của điện thoại, nên chỉ chụp được từ nửa ngực đến cánh tay anh. Tim cô đập như đánh trống, ánh mắt dần dần quay sang, đập vào mắt là khuôn mặt mà mình ngày đêm mong nhớ.
Nụ cười của Tưởng Tinh lập tức xuất hiện trên khuôn mặt, còn Trương Tuyết Tề thì lặng lẽ ngắm nhìn. Không biết Vu Tư Hiểu đã thu dọn đồ từ khi nào, thấy vậy, cô ấy chỉ chào hai ba câu đơn giản rồi nhanh chóng chuồn đi.
Ban đầu Tưởng Tinh cảm thấy rất vui nhưng sau đó lại buồn, cô ngồi tại chỗ yên lặng cầm đũa gắp đồ ăn trong bát. Trương Tuyết Tề không lên tiếng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô lùi vào trong anh lại tiến đến gần.
“Đã no chưa?” Anh nhìn lướt qua trên bàn: “Nếu còn chưa no thì bạn trai sẽ gọi thêm đồ cho cậu.”
“Đồ nói dối.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Nhìn thấy cậu thì no rồi.”
“Tớ còn chưa làm gì mà cậu đã no rồi hả?” Trương Tuyết Tề nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô: “Chẳng trách lần nào cũng nói là trướng.”
Tương Tinh khựng lại hai giây, sau đó lập tức hiểu ra. Cô vừa định trách móc anh không biết xấu hổ thì trước mắt bỗng tối sầm, đôi môi chợt ấm áp, là anh nhân lúc cô không phòng bị, hôn cô một cái, sau đó trầm giọng nói: “Tớ nhớ cậu.”
Cô lập tức hạ cờ, ném đũa xuống ôm lấy cánh tay anh, nhớ nhung nói: “Cậu đã về rồi tại sao không nói với tớ? Sao lại biết tớ ăn tối ở đây? Cậu đến đây với ai thế?”
“Mấy đối tác cùng ngành.” Trương Tuyết Tề thuận thế vòng tay qua eo cô: “Có muốn cùng tớ qua đó chào hỏi một tiếng không?”
Tưởng Tinh hít hà một hơi, mặt mày nhăn lại: “Cậu đến đây ăn tối cùng Điềm tổng, rồi lại nói dối tớ là hôm nay không về, có phải nhìn thấy tớ ở đây, sợ tớ phát hiện ra thủ đoạn của cậu, nên mới qua đây tìm tớ trước để chiếm ưu thế không?”
Trương Tuyết Tề thật cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Trước giờ anh luôn không biết rằng đầu óc của nhóc xấu xa này lại sáng suốt như vậy, nếu không phải vì có ưu thế trước cô, thì anh thực sự muốn ngả mũ bái phục, không thể phản bác.
“Tớ giấu cậu là có lý do, nhưng không phải vì muốn đi ăn tối riêng với Điềm tổng.” Trương Tuyết Tề mặc cho cô đánh đấm, anh thấp giọng cười, giải thích: “Tất cả mọi người cùng đang ăn cơm với nhau, cậu nhìn ra sau mà xem, là bàn lớn ở gần cửa sổ kìa.”
Tưởng Tinh xoay người đi không thèm nhìn: “Tớ không muốn nói chuyện với cậu, cậu về mà ăn cơm với Điềm tổng đi.”
“Không muốn ăn, chán chết đi được.” Trương Tuyết Tề định nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn, nhưng bị cô né tránh, thấy bàn tay vẫn nắm chặt hướng tới người mình, anh lập tức bắt lấy: “Chúng ta về thôi.”
“Không thích đợi cậu, tớ muốn tự ngồi tàu điện ngầm về.” Tưởng Tinh cố ý ngăn cản: “Tớ về nhà tớ, cậu về nhà cậu, cũng chẳng phải tiện đường.”
Trương Tuyết Tề nắm chặt tay cô, đặt lên ngực: “Cho tớ một cơ hội giải thích đi mà, ở đây nhiều người, chúng ta về nhà rồi nói nhé.”
Cô cố gắng rút tay ra nhưng thử vài lần vẫn không thành công. Từ lúc anh ngồi xuống, ánh mắt của mọi người xung quanh đã không ngừng đổ dồn về phía họ. Đố kỵ, trêu chọc, bất lực… Đủ mọi ánh nhìn, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh đã luôn thu hút sự chú ý của người khác, cộng thêm lúc này lại là một đôi, nên cho dù là một cử động nhỏ nhất thì vô hình trung cũng sẽ bị vây xem. Thể diện là quan trọng, đóng cửa lại rồi trừng phạt anh sau.
Suốt quãng đường, anh lái xe còn cô nhìn ra ngoài, một người nói một người lặng thinh, ngẩn ngơ như không hề liên quan đến nhau. Nhìn chiếc xe đang dần chuyển hướng đến Tân Hải, Tưởng Tinh không kìm được, lúng túng hé môi: “Tớ muốn về nhà tớ, tối nay không đến đây.”
Trương Tuyết Tề lại như không hề nghe thấy, chỉ chuyên tâm vào việc lái xe.
Giữa chừng, Tưởng Tinh đã lén liếc mắt nhìn anh vài cái. Dạo này nhiệt độ giảm mạnh, anh lại chỉ mặc một chiếc áo khoác thu không mấy dày, nhìn thôi cũng thấy lạnh. Nhưng vừa rồi trong nhà hàng, khi anh cố ý muốn nắm tay cô, cô lại thấy nhiệt độ cơ thể anh còn cao hơn cả mình. Chỉ nắm tay có vài phút, mà nhiệt độ ấy không ngừng truyền sang người cô, thậm chí đến lưng cũng bắt đầu nóng lên.
Muốn ôm anh, nhưng lại chẳng muốn thành đồ ngốc, cái gì cũng không biết, chỉ biết hưng phấn một mình. Để xem xem, tối nay anh sẽ giải thích thế nào. Không được dùng “một phát súng” rồi cho qua mọi hận thù, giữa một cặp đôi, khi xảy ra mâu thuẫn thì cần giải quyết dứt điểm vấn đề. Nếu tạm thời không giải quyết được thì… Hai “phát” vậy.
….
Sau khi vào hầm đậu xe, Tưởng Tinh tháo dây an toàn. Trương Tuyết Tề tắt máy, nói: “Cậu lên nhà trước đi.”
Anh còn định làm gì nữa?
Thấy bộ dạng không muốn tỏ ra là mình đang quan tâm của cô, anh mở cửa xe, nói thêm: “Lên thẳng nhà, không được chạy lung tung.”
“Mặc kệ tớ.” Nhất định phải nói lại mới chịu, cô hừ một tiếng, rồi mở cửa rời đi.
Sau khi mở khoá và vào nhà, Tưởng Tinh không đối mặt với anh nên lên thẳng phòng ngủ trên lầu hai, lấy quần áo đi tắm. Sau khi đi tới đi lui trong phòng tắm khoảng chừng bốn mươi phút, thì cô đã cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái. Không thấy bóng dáng của Trương Tuyết Tề trong phòng ngủ, nhưng có một hộp quà được đặt trên bàn, chứng tỏ rằng anh đã từng vào đây.
Hộp quà có kích thước dài rộng nửa mét, màu đen có thắt dải ruy băng màu tím, cùng một cành hoa oải hương khô nhỏ trong chiếc nơ.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô nhận được quà từ anh, nhưng mỗi lần nó xuất hiện trước mặt là trái tim vẫn như có chú nai con đang chạy. Tưởng Tinh nhặt cánh hoa xuống, kéo dải ruy băng ra, ngay một giây sau khi chiếc hộp được mở, cô đã hoàn toàn bị kinh ngạc.
Trong chiếc hộp thuỷ tinh, chim bói cá xanh, khỉ lông vàng, sóc nhỏ, hươu sừng dài cùng các loại nấm đủ màu sắc… Hiện ra một thế giới rừng rậm nhỏ bé, muôn màu trong truyện cổ tích. Giữa những sắc màu sặc sỡ ấy là chiếc váy voan màu trắng tinh khiết đang được các tinh linh trong rừng vây quanh, con chim bói cá xanh ngậm chiếc ruy băng đỏ trên mỏ, nhảy múa xung quanh chiếc váy trắng.
Thật sự quá tinh tế và thơ mộng, đó là ngôi nhà ước mơ của cô. Trương Tuyết Tề giống như thần hộ mệnh nằm sâu trong trái tim cô, anh luôn biết cô thích gì và muốn gì, cho dù món đồ trước mắt là thứ vừa đắt tiền lại chẳng có tác dụng, là món đồ chơi tốn kém và không thực tế. Nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để giúp cô có được nó. Miễn sao cô hạnh phúc là được.
“Có đẹp không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
Người biến mất ấy lúc này đang chắp tay sau lưng, nghiêng người nở nụ cười nhìn cô.
Một, hai giây trôi qua, Tưởng Tinh cúi đầu không đáp lại, anh cũng chẳng lên tiếng. Cô khẽ liếc nhìn qua một cái, đúng lúc bị anh bắt lấy, cũng bởi vì từ đầu tới cuối anh luôn nhìn cô chẳng rời mắt dù chỉ là nửa giây.
Còn đâu nữa mà tức với chẳng giận, cô của hiện tại, trong đầu đang ngập tràn tình yêu chẳng thể phai nhạt, như bọt nước màu hồng, cô vươn tay cứ thế ôm lấy cổ anh, tiến sát người lại: “Cậu thắng rồi, vì vậy tớ cho phép cậu ôm tớ.”
“Ồ?” Trương Tuyết Tề nhấn giọng, cười, nói: “Chỉ có thể ôm thôi sao?”
Cô nghiêng mặt, cắn vào vành tai anh, giọng nói ái muội: “Mau ôm nào.”
Trương Tuyết Tề siết chặt vòng tay, vùi đầu vào vai cô, nhắm mắt hít hà. Đó là hương vị mà anh chỉ có thể ngửi thấy trong giấc mơ khi nằm dưới bầu trời đầy sao, mùi hương của cô: “Không giận tớ nữa à?”
“Tại sao lại phải nói dối tớ?” Cô cọ cọ người vài cái trong vòng tay anh, đây là một động tác nhỏ nhưng lúc nào cũng cảm thấy dễ chịu.
Anh khẽ cười: “Muốn tạo bất ngờ cho cậu.”
“Được nhìn thấy cậu chính là niềm vui bất ngờ, còn quà cáp chỉ là vui thêm vui mà thôi.” Tưởng Tinh trượt tay xuống, ôm lấy eo anh: “Còn nếu nói dối tớ thì cậu chỉ nhận được một lần vui thích của tớ mà thôi.”
Trương Tuyết Tề hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt cô, anh chạm môi từng cái từng cái vào gò má và lông mày của cô, dịu dàng nói: “Ý của cậu là tại tớ làm hỏng rồi nên tối nay chỉ có thể làm một lần thôi sao?”
Tưởng Tinh bị anh hôn khắp mặt đến mức phải ngả người về sau, cuối cùng không chịu được nữa, eo khẽ trượt xuống, nhưng bị anh giữ lấy rồi bế lên, bước chân bắt đầu di chuyển, những nụ hôn cũng ngày một dày đặc. Cô rối rắm tìm lấy khoảng trống rồi nói: “Cái này… Không liên quan.”
Những nụ hôn êm đềm lưu lại và sâu dần trên môi. Cô thừa nhận mình say rồi, hai mắt nhắm chặt, có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Lúc này đã hoàn toàn mất sức và được anh bế đến nơi cần đến. Ngay khi cô sắp nghẹt thở thì anh lại ghé sát môi vào cô, khàn giọng nói: “Tinh Tinh, mở mắt ra.”
Ánh sáng chợt mờ đi, thậm chí Tưởng Tinh còn nghĩ rằng Trương Tuyết Tề có phép thuật, có thể dịch chuyển cô về vùng nông thôn, đứng dưới những vì sao. Trần nhà tựa một dải Ngân hà rộng lớn, ngập tràn những vì sao như đi vào giấc mộng, giống cái đêm dưới núi non khiến người ta khó quên ấy.
“Hôm đó hầu như toàn thời gian chúng ta đều ở trong xe, nên không được nhìn thấy bầu trời sao.” Trương Tuyết Tề thấp giọng và nghiêng đầu hôn xuống cổ cô: “Hôm nay, chúng ta ở dưới bầu trời sao này ôn lại vài lần nhé.”
Giọng nói của Tưởng Tinh không ổn định: “Là đèn sao phải không?”
“Ừm.”
“Mua về để sử dụng vào dịp nào thế?”
“Dùng khi chúng ta ở bên nhau và…” Trương Tuyết Tề bế cô lên giường: “Và cả những lúc cậu không ở bên cạnh tớ nữa.”
Cô biết là anh mua về để dỗ dành mình, nhưng vẫn không kìm được niềm vui: “Cậu đâu có thích thứ này, dùng nhiều sẽ chán đó.”
Anh lại cười, như đang giải thích cho cô: “Cái khác thì có thể, nhưng đây là “sao” mà, sao có thể chán được chứ?”
Tưởng Tinh cảm thấy máu trên người như dồn cả lên mặt, gương mặt đỏ bừng, cũng may đang ở trong tối nên không nhìn thấy. Cô hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hổn hển: “Cậu còn chưa tắm.”
Động tác trên tay anh khẽ dừng, bóng người dưới bầu trời sao dựng thẳng, một giây tiếp theo, eo cô bị nhấc dậy, anh cúi người, bế cô vào phòng tắm: “Tắm cùng tớ.”
“Tớ tắm rồi mà!” Cô vùng vẫy đá vào chân anh.
“Tắm thêm lần nữa.” Trương Tuyết Tề cúi đầu hôn cô, chặn cái miệng nhỏ đang liên tục cằn nhằn lại.
“Không… Tớ không muốn trong phòng tắm.”
“Phải muốn.”
“Không thích.”
“Cứ thích.”
Âm thanh mỗi lúc một nhỏ cứ thế khuất sau cánh cửa, còn cả tiếng nước chảy ào ào.
….
Trên tủ cạnh đầu giường, màn hình điện thoại bỗng sáng đèn, vài tin nhắn Wechat lần lượt hiện lên.
“Phải rồi, trước đây tôi cũng học tại trường cấp ba số một, có thể là anh chưa từng gặp tôi.”
“Cảm ơn anh đã đóng góp ý kiến trong bản thảo, tôi sẽ tổng hợp các ý kiến về bệnh viện dựa trên đề xuất của Điềm tổng, rồi ngày mai đưa ra phản hồi, nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ sắp xếp thực hiện.
“Vậy không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp lại.”