Vân Châu đi thẳng đến thiền điện, không thấy Lâm Phong Ý đứng dưới tán hoa lại xoay người chạy về phòng ngủ.
Cả thiền điện và chính điện đều không thấy người đâu, niềm vui trở thành hoảng loạn, y không tìm được sư tôn của mình.
Có phải do y biết quá muộn không, nên sư tôn không muốn chờ y nữa.
Càng nghĩ càng sợ, quá nhiều phiền muộn bao trùm lấy y.
“Sư tôn, sư tôn huhu… Sư tôn.”
“Sao vậy?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên từ phía sau.
Vân Châu quay lại, chỉ thấy Lâm Phong Ý đứng ở cửa phòng nhìn hắn cùng với chậu hải đường trên tay.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người hắn, đó là ánh trăng của y.
Vân Châu chạy về phía hắn, nhảy lên và treo trên người hắn.
Lâm Phong Ý lảo đảo, đưa tay ra đỡ mông y.
“Sư tôn sư tôn sư tôn…” Vân Châu hết cọ rồi lại liếʍ cổ hắn.
“Hửm?” Lâm Phong Ý ôm người vào phòng trong, đặt chậu hoa hải đường xuống bàn.
“Sao lại khóc?” Lâm Phong Ý ngồi trên ghế, lau nước mắt cho y.
Vân Châu mím môi, vội nói: “Sư tôn, người hôn con đi, người mau hôn con đi.”
Thấy y lại khóc, Lâm Phong Ý thầm thở dài, hé môi hôn y.
Đầu lưỡi linh hoạt dọc theo cánh môi mở ra tiến vào bên trong dò xét, đôi môi mềm mại kề nhau, hơi thở nóng bỏng dây dưa mơ hồ.
Lâm Phong Ý ngậm lấy đầu lưỡi của y rồi mυ'ŧ liếʍ, liếʍ không chừa một tấc nào trong khoang miệng, thỉnh thoảng lại lui ra cắn môi vài cái.
Hai người cứ thế mải mê trao đổi nước bọt của nhau.
Sau khi hôn được một lúc, Lâm Phong Ý ngửa đầu định kết thúc nụ hôn này.
Vân Châu dường như cảm nhận được điều đó nên ngồi thẳng dậy, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, tiếp tục quấn quýt đầu lưỡi không tha.
Bên dưới của y cọ vào bụng Lâm Phong Ý qua lớp quần áo, Lâm Phong Ý bị y hôn đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, thậm chí y như là muốn đưa đầu lưỡi xuống tận cổ họng hắn.
Từ trước đến nay Vân Châu đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà hắn muốn, tuy nhiên hắn chưa từng nghĩ y sẽ có mặt cứng rắn như vậy.
Lâm Phong Ý đè eo y, đúng lúc tránh mặt qua một bên, cuối cùng cũng giải quyết xong nụ hôn này.
Vân Châu vươn tay cởi đai lưng của hắn ra, vùi đầu hôn xương quai xanh và ngực hắn, bên trên toàn là dấu hôn và nước bọt.
Lâm Phong Ý uống trà nguội trên bàn, thấy Vân Châu đang ngậm của mình, bình tĩnh tự nhiên giữ gáy y.
“Sư tôn sư tôn…” Vân Châu lè lưỡi ra muốn liếʍ tiếp.
Lâm Phong Ý kéo lại xiêm y đã tuột khỏi vai, nắm hai tay Vân Châu bắt chéo ra sau, cau mày bắt mạch cho y.
Mạch tượng bình thường, không mang thai cũng không trúng độc.
“Đói bụng à?” Lâm Phong Ý buông tay ra, véo mặt y.
“Sư tôn đã mấy ngày không cho con ăn rồi.” Vân Châu bĩu môi làm nũng.
Nghe vậy, Lâm Phong Ý cúi đầu hôn cần cổ thon thả và xương quai xanh của y.
Đôi môi đỏ mọng lướt qua nơi nào, nơi da dẻ trắng nõn ấy sẽ lập tức có hoa đào nở rộ.
“Ưm…” Vân Châu tê dại bởi những nụ hôn, bàn tay to lớn trượt khỏi eo y, từng lớp y phục dần được cởi bỏ.
mềm mại hé miệng ra, Lâm Phong Ý cho hai ngón tay vào thăm dò, âm thanh lép nhép vang lên, chất dịch tiết ra lúc động tình gần như làm ướt hết ngón tay hắn.
Sau khi mở rộng bằng ba ngón tay, hắn liền thay thế bằng đã cương cứng, đặt ở trước non mềm rồi từng tấc từng tấc tiến sâu vào bên trong cái lỗ ướŧ áŧ. Vất vả tiến vào xong, hắn nắm eo y bắt đầu kéo ra đút vào.
“Ưm… sư tôn…” Vân Châu thở hổn hển rêи ɾỉ, cảm giác đau đớn và thoải mái do xâm nhập mạnh mẽ mang lại đều đồng thời tồn tại trong tâm trí y.
to lớn chèn ép , nhiều lần chạm trúng điểm nhạy cảm, đâm sâu vào tâm huyệt.
mềm mại mυ'ŧ lấy cường tráng.
Với tư thế áp đảo về trọng lượng, dịch nhờn trong suốt chảy dọc từ xuống xiêm y giữa hai chân.
“Ưm, sâu quá… rồi, nhẹ… một chút.” Vân Châu bị đè đến mức cơ thể run lên.
Lâm Phong Ý nhào nặn bờ mông non mềm trắng nõn của y, véo eo y tiếp tục ra vào thật nhanh.
“Ngọc hành” kẹp giữa hai người nhanh chóng phun ra vì cọ xát quá nhiều.
Lâm Phong Ý đứng dậy đặt người lên bàn bắt nạt.
Vân Châu nằm nửa người trên bàn, tay nắm mép bàn, phần eo bên dưới treo lơ lửng quanh eo Lâm Phong Ý.
Bàn rung rinh, Vân Châu cũng chấn động, hai chân kẹp quanh eo cứ hay trượt, Lâm Phong Ý nắm chân y đặt lên vai mình, bất chấp tất cả bắt đầu thúc mạnh.
Ở giữa hai chân mở rộng đã thành một vũng lầy lội.
Túi tinh va vào đáy chậu đỏ bừng.
“Hư, ưm… Ha…” Vân Châu cắn môi mà vẫn không kìm được tiếng rêи ɾỉ của mình, lắc đầu tỏ ý không chịu nổi nữa.
Gò má đỏ ửng còn diễm lệ hơn cả đóa hoa hải đường trên bàn, thành thịt ở sâu trong tâm huyệt hút lấy của quý của Lâm Phong Ý khiến hắn vô cùng tê dại, sau khi đâm sâu thêm mấy trăm lần, to lớn cũng bắn ra nóng bỏng.
Bắp đùi đỏ bừng giật giật, Vân Châu mở miệng thở hổn hển, mệt mỏi đón nhận kɧoáı ©ảʍ ngập trời này.
Lâm Phong Ý nhìn đóa hoa hải đường dám sánh ngang khuôn mặt y, ánh mắt tối sầm lại.
Hắn vươn tay tuốt hết cánh hoa, rút trong huyệt ra, đặt cánh hoa lên , lấy ngón tay nhét vào trong.
rộng mở toàn là nước, cánh hoa đỏ thẫm ở bên trong huyệt giống như bị làm cho nở hoa.
“Ưm… Sư tôn… Người cho gì vào vậy?” Vân Châu sợ hãi thở gấp.
Y cảm giác có gì đó mềm mềm nhét vào trong huyệt, quá mềm nên không giữ được nó.
Cánh hoa khô ráo vừa tiến vào đã thấm dịch nhờn ướt nhẹp.
“Khó chịu à?” Lâm Phong Ý xét mấy cánh hoa vào xong thì hỏi y.
Vân Châu lắc đầu không nói gì.
Lâm Phong Ý lật người y lại, ngoại bào chất đống ở bên hông, vừa mới làm mềm mại tiếp tục chào đón tiến vào, cánh hoa trong huyệt bị chen lấn chỉ có thể đi sâu vào trong.
“Ưm… trướng quá.” Vân Châu gục xuống bàn, len lén nhón chân lên, to dài vẫn đâm vào lỗ.
vừa nãy bắn vào còn chưa chảy ra ngoài, bây giờ lại bị nhét thêm cánh hoa.
Sau khi đã vào được toàn bộ, Lâm Phong Ý nâng eo và mông thúc mạnh.
Nếp gấp ở như thể bị san bằng, cánh hoa bị làm dập nát, chen chúc bên trong trộn lẫn cùng .
Lúc rút ra, hòa cùng vụn cánh hoa chảy ra , lại bị đâm mạnh vào vách trong, chật kín trong huyệt.
Vân Châu không thở nổi, hai tay run rẩy nắm mép bàn.
Những thớ thịt ở mông đung đưa từng đợt.
Lâm Phong Ý cúi người hôn lên xương hồ điệp xinh đẹp trên lưng Vân Châu, cầm lấy hai tay y để y tự mở hai cánh mông non mềm của mình ra.
“Ưm hưm… Trướng quá ư ưm… Sâu quá…” Nước mắt nước bọt giàn giụa trên mặt, Vân Châu run rẩy mở mông mình.
Cánh hoa và bị côn th*t giã thành thứ nước màu đỏ sền sệt, chảy ra ven theo mép thịt, nhuộm một mớ hỗn độn bên dưới hai người.
Túi tinh nặng trịch va đập liên tục, “ngọc hành” phía trước bị làm đến mà không cần đυ.ng vào.
“Sư… tôn ưm hưm, bụng… đau quá…” Thân dưới của Vân Châu liên tục trượt xuống, bụng đập mạnh vào thành bàn, cơn đau gần như lấn át kɧoáı ©ảʍ.
“Là lỗi của sư phụ.” Lâm Phong Ý dừng lại, vươn tay tới xoa xoa cái bụng đầy vết hằn đỏ của y, hôn lên vành tai y.
“Không đau nữa, sư tôn… Sư tôn ôm con.” Vân Châu nghiêng qua liếʍ môi hắn.
Lâm Phong Ý ôm ngang người y, y vòng hai tay qua ôm cổ hắn, hai chân thon dài quấn chặt bên hông.
Lâm Phong Ý bế người đến chiếc giường phía sau bức bình phong, trong lúc đi to dài vẫn làm nhiệm vụ, gân xanh bên trên cọ xát với yêu kiều.
ở bên trong cứ thế mà đâm sầm vào vách thịt mỗi khi tiến vào, cánh hoa dập nát theo chảy ra .
“Sư tôn… chảy ra… hết rồi ưm…” Vân Châu cắn xiêm y trên vai hắn, dùng sức co rút lỗ hậu để tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chảy ra nữa.
Lâm Phong Ý bị y kẹp mà tê hết da đầu, lột sạch y phục xốc xếch trên người sau đó đè y đè y trên đệm chăn.
Bóng dáng hai người chồng lên nhau mơ hồ phản chiếu lên tấm màn tơ, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn chạy ra khỏi giường.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, trong phòng mờ tối, chỉ có ánh đèn sau màn đan xen cùng ánh trăng mờ ảo.
“Ưm… ha, sư tôn…” Vân Châu vịn hai chân đã không thể nhấc lên nổi.
to dài cắm trong huyệt, mài nhẵn thịt mềm nhạy cảm, chỗ nhô ra đã sớm sưng tấy lên.
Song mỗi lần nghiền ép đều mang đến cho y kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Lâm Phong Ý dùng sức mà làm, lần thứ hai bắn vào thật sâu bên trong.
“Ưm… ha a…” Khắp người Vân Châu ửng hồng, bắp đùi run rẩy dẫn tới cơn .
“Ngọc hành” phía trước do bắn quá nhiều lần nên được thắt một chiếc nơ xinh đẹp.
Lâm Phong Ý cúi xuống hôn gò má như hoa đào của y, hơi thở nóng rực phả ra từ mũi.
Lửa dục lại bùng lên khi cả hai dây dưa môi lưỡi cùng nhau, Vân Châu trở mình nằm trên gối dày, quỳ gối trên đệm chăn mềm mại, bụng đầy nặng trĩu như túi nước, cái mông in vài vết đỏ và dấu bàn tay chổng lên thật cao.
Nguyên nhân là vì trước đó Lâm Phong Ý lo Vân Châu đã bắn quá nhiều, nên hắn không định làm tiếp nữa, ấy vậy mà Vân Châu không những không cảm kích, ngược lại còn thừa dịp Lâm Phong Ý ngồi dậy liền há miệng ăn của hắn, thế là bị hắn đánh đòn một trận.
“Ưm…” Tiếng rêи ɾỉ nhỏ đi rất nhiều.
Vân Châu ôm lấy cái bụng căng phồng, đã bị làm đến mức không khép lại được, vẫn tham lam nuốt chửng to lớn như trước.
Xung quanh cái lỗ đã nhớp nháp lắm rồi, một lượng lớn cứ trào ra mãi.
Thật lâu sau, Lâm Phong Ý vòng tay ôm eo y, cố gắng làm thêm một lần rồi nạp thêm vào trong một lượng nóng bỏng khác.
Toàn thân đầy mồ hôi run lên, tâm huyệt lại bị bắn.
“Không làm nữa, nhé?” Lâm Phong Ý hôn đôi môi sưng đỏ của y, nhẹ giọng dụ dỗ.
Vân Châu híp mắt dường như thỏa mãn ý đồ hồ ly tinh của mình, bụng đầy vẫn vòng chân qua eo Lâm Phong Ý.
“Không chứa nổi đâu.” Lâm Phong Ý nắm tay y cùng sờ bụng, cái bụng căng phồng như thể bắn vào thêm lần nữa sẽ bể ngay, chưa kể sau khi vẫn còn đang nhét bên trong.
“Sư tôn sư tôn…” Vân Châu khàn giọng gọi, muốn sư tôn giúp mình.
“Ngoan.” Lâm Phong Ý xoa mặt y rồi bế y xuống giường, đi đến suối nước nóng ở phía sau, chỉ khoảng chục thước, người trong lòng lại bị làm đến cao trào.
Suối nước nóng ở sau phòng có tác dụng chữa trị đối với người tu tiên, trước kia mỗi lần hoan ái xong, Lâm Phong Ý đều bế Vân Châu qua đây ngâm nước rửa sạch.
Hai người dành hơn hai canh giờ trong suối nước nóng, đợi đến khi Lâm Phong Ý bế người đi ra thì sắc trời u tối đã gần như sáng hẳn.
Vân Châu bị làm đến mức toàn thân tê dại, ngay cả xương cốt cũng sắp tan ra.
Sau khi thay khăn trải giường sạch sẽ, cả hai nằm trên giường ôm nhau.
“Sư tôn.”
“Ừm.”
“Con muốn cùng người kết khế đạo lữ.”
“Chuyện này là thật.”
“Là thật.”
“Sư tôn.”
“Ừm.”
“Nguyện ta như sao quân như nguyệt.”
“Sư phụ cũng vậy.”
Hết chính truyện.