Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn

Chương 5: Sư tôn ở thư phòng

Nửa tháng kể từ khi rời khỏi thạch thất chính là sự thoải mái mà ngay cả nằm mơ Vân Châu cũng không thể nào tưởng tượng ra được.

Ban ngày y vẫn là đại sư huynh quản lý chuyện lớn nhỏ của Khôi Tiêu Phong, thỉnh thoảng dành chút thời gian dạy pháp thuật cho sư đệ sư muội.

Trời vừa tối thì y lại tự giác chạy sang phòng sư tôn quấn lấy người.

Gần đây mọi người trong Khôi Tiêu Phong cũng nhận ra sự bất thường của đại sư huynh.

Lúc trước sư tôn ở trong thư phòng xử lý thư từ, đại sư huynh cũng đâu có ngồi một bên mài mực. Vậy mà bây giờ sư tôn ngồi dưới mái hiên đọc sách, đại sư huynh sẽ ở ngay bên cạnh pha trà. Chưa kể khi bọn họ không học được pháp thuật, chỉ hỏi thêm đại sư thêm đôi ba câu mà đại sư huynh đã mất kiên nhẫn rồi, nếu như tình cờ gặp được sư tôn thì đại sư huynh cũng sẽ ra tay không nhẹ.

Chưa hết, nghe thị nữ bên cạnh sư tôn nói, mỗi buổi sáng các nàng vào hầu hạ sư tôn rửa mặt thì gần như đại sư huynh lúc nào cũng có mặt sẵn ở bên trong.

Không biết mỗi ngày đại sư huynh thức dậy lúc mấy giờ, làm sao mà ngày nào cũng có thể ở trong phòng sớm như vậy được.

Mặc dù mọi người ở Khôi Tiêu Phong suy đoán rất nhiều, nhưng khi thấy đại sư huynh thì đều cố gắng ra vẻ nịnh bợ, hoặc là thể hiện trước mặt Lâm Phong Ý.

Đưa một lá thư, bắt một con chim bồ câu, giúp tông chủ và các trưởng lão truyền lời.

Vốn dĩ chỉ cần trực tiếp giao cho người hầu là được, bây giờ thấy đại sư huynh hiếu thuận thế kia, ai ai cũng phải tạo cảm giác tồn tại trước mặt sư tôn hết.

Sách vừa đọc được một dòng đã bị gián đoạn, hạ bút vẽ tranh chưa chi thì bị cắt ngang, đôi khi chợp mắt ngủ trưa cũng không yên vì bảy mồm tám mỏ chõ vào.

Thư phòng yên tĩnh, mùi sách thoang thoảng bay trong phòng, trên giá chất đầy sách.

Ánh nắng chói chang chiếu vào bệ cửa sổ, mang đến một chút ấm áp.

Có hai người ngồi chồng lên nhau trên chiếc ghế lớn phía sau bàn gỗ, bên trên bảng chữ mẫu còn để lại vài giọt mực khô rất dễ nhìn thấy, Vân Châu mặt mày ửng đỏ gục xuống bàn, tay run run cầm bút viết chữ, một chữ viết thật lâu mà vẫn chưa xong.

Mà dưới gầm bàn, y mở rộng đôi chân trần trụi, nếp nhăn lỗ hậu bị kéo căng, lỗ hậu mềm mại nghiêm túc ngậm lấy dương v*t to dài gần bằng cánh tay đứa trẻ, bên trong không ngừng thít chặt như là đang lấy lòng.

Lâm Phong Ý dùng một tay nắn bóp đầu v* yếu ớt trước ngực Vân Châu, tay còn lại đè bụng dưới của y, chạm đến của quý của mình. Bên trong được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mυ'ŧ chặt lấy côn th*t, rất nhiều chất lỏng trong suốt chảy ra từ miệng huyệt.

Thấy Vân Châu ngừng viết đã lâu, Lâm Phong Ý cúi đầu hôn gò má ửng hồng của y, trầm giọng hỏi: “Không biết chữ à?”

“Ư ưʍ.. Con… Không viết được.” Vân Châu nức nở nói.

“Không phải sư phụ vừa dạy đó sao?” Lâm Phong Ý cười cười.

Vân Châu ngượng đến nỗi đỏ cả cổ, vứt bút lông đi, khuôn mặt đỏ bừng giấu trong cánh tay ấm ức không thốt thành lời.

Lâm Phong Ý nắm eo y cho ăn côn th*t, một tay đẩy mặt y qua rồi hôn môi.

Sức lực bên dưới không hề suy giảm, côn th*t nổi gân xanh căng phồng liên tục đâm vách hang, nghiền ép thịt non mềm mại nhạy cảm.

Vân Châu chỉ biết rêи ɾỉ không ngừng, vô thức nghĩ: Rõ ràng sư tôn ở đây sao chép sách cổ, y đến chẳng qua là muốn ở bên cạnh mài mực cho sư tôn thôi, tìm chút niềm vui của hồng tụ thiêm hương [1].

Thật không ngờ lại biến thành thế này.

Nhưng mà làm gì có ai dám ngồi trong lòng sư tôn mài mực, còn cọ cho một người lạnh lùng cấm dục cứng ngắc, bị nói lại càng cọ hăng say hơn, không làm y thì làm ai bây giờ.

“Ưm ha… Sư tôn… ưm cổ… ha a.” Xoay đầu quá lâu làm cổ Vân Châu đau.

Lâm Phong Ý ngừng đâm vào, vội lật người y lại, côn th*t ở tận sâu thịt non mềm mại nhạy cảm xoay một vòng.

Hai chân Vân Châu gác trên ghế dựa, co người trong vòng tay Lâm Phong Ý, nhận lấy sảng khoái ngập trời. Tuy cắn chặt môi mà vẫn phát ra những tiếng rêи ɾỉ, Vân Châu che miệng lại sợ giọng mình truyền ra ngoài.

Hai người đang làm đến cao trào thì…

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ.

“Sư tôn sư tôn, người có bồ câu.” Tô Tiêu Tiêu vẫn còn ở đằng xa nhưng giọng thì đã truyền tới thư phòng.

Mà cũng bởi âm thanh bất ngờ này, Vân Châu giật mình sợ đến độ trực tiếp lêи đỉиɦ. Ngọc hành phía trước bắn ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙, lỗ hậu theo phản xạ siết chặt côn th*t, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm lỗ hậu của Vân Châu không ngừng co rút mạnh mẽ, thịt mềm nơi tâm huyệt cứ quấn lấy côn th*t không buông.

Lâm Phong Ý bị y kẹp không thể nhúc nhích, xoa xoa vuốt vuốt mông y để y thả lỏng hơn.

“Sư tôn ư ưm… Đừng… ưʍ.” Giọng Vân Châu đặc nghẹt tiếng khóc nức nở, nhìn hắn xin tha.

Lâm Phong Ý đứng dậy, đẩy bút mực giấy nghiên qua một bên, đặt Vân Châu lên bàn, dùng sức mà làm.

Tô Tiêu Tiêu thì đã sắp tới cửa, có thể sẽ đẩy cửa vào bất cứ lúc nào.

Sư tôn hoàn toàn không có ý định dừng lại, Vân Châu gần như phát điên, hoang mang lo sợ sẽ bị sư muội nhìn thấy.

“Ư hư ưm… sư tôn.” Y vừa khóc lóc đẩy hắn ra không cho hắn làm, vừa gấp gáp mặc lại quần áo.

“Sư tôn sư tôn con vào nhé.” Tô Tiêu Tiêu đã bước vào thư phòng, đang chờ ở bên ngoài.

Chỉ cần Lâm Phong Ý đáp lại, nàng sẽ lập tức đi qua bức bình phong.

Đến lúc đó nàng sẽ thấy đại sư huynh ngay thẳng công bằng thường ngày của mình đang phóng đãng hầu hạ dưới thân sư tôn.

Bên dưới y là tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ chồng chất, bên ngoài còn có người sắp xông vào bất cứ lúc nào.

Tinh thần và thể xác Vân Châu đã sụp đổ đến cùng cực.

Lâm Phong Ý nhanh chóng đâm mấy chục lần rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu tâm huyệt.

Vân Châu nức nở nắm lấy y phục nhăn nhúm, cơ thể run rẩy đạt cao trào mà xuất tinh.

Một luồng sáng trắng như muốn nổ tung trong đầu y, y nghe không rõ Lâm Phong Ý nói gì, cũng không nghe được tiếng bước chân của Tô Tiêu Tiêu đang dần đi xa.

Y chỉ biết mù quáng kìm lại tiếng rêи ɾỉ sâu trong cổ họng và khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt.

“Không sao, không sao rồi.” Lâm Phong Ý vỗ về an ủi y.

Qua một hồi, Lâm Phong Ý bế y đến chiếc giường mềm mại ở bên trong.

Vân Châu giống như giật mình tỉnh giấc, hai tay hai chân quấn lấy hắn khóc sướt mướt: “Sư tôn, đừng đi ư hư… Sư tôn hư hưʍ.”

Như thể chỉ cần Lâm Phong Ý rời đi, y sẽ bị Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng khi nãy.

“Ngoan, đừng khóc, mắt sẽ bị thương đấy.” Lâm Phong Ý đau lòng lau đi giọt nước mắt trên mặt y, không khỏi tự trách mình vi lão bất tôn [2], đáng ra phải bảo Tô Tiêu Tiêu đi sớm một chút, nhìn xem bây giờ bảo bối của mình bị dọa ra nông nỗi này đây.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của Vân Châu, Lâm Phong Ý lại đè y nằm xuống giường, cởi y phục xộc xệch trên người cả hai ra, sau đó mượn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn ra mà thao tác hết sức dịu dàng.

Vân Châu hít mũi nhìn chằm chằm bụng mình cứ một chút lại in ra hình dạng côn th*t.

Những nụ hôn nhẹ nhàng thi thoảng rơi xuống hàng mi đầy nước mắt của y.

“Ư… ha… Sư tôn ưʍ.” Quá dịu dàng, Vân Châu có cảm giác mình sắp tan chảy.

“Ngoan.” Lâm Phong Ý cúi đầu hôn gò má y.

Không biết làm bao lâu, nhưng khi Lâm Phong Ý có ý định bắn ra, hắn ấn người xuống thật sâu rồi mới bắn.

Bụng Vân Châu hơi phồng lên.

Lâm Phong Ý ôm người trìu mến hỏi: “Còn muốn không?”

“Ưʍ.” Vân Châu gật đầu, lật người đưa lưng về phía Lâm Phong Ý, muốn hắn làm từ phía sau.

Ăn nằm cùng sư tôn một thời gian, Vân Châu biết Lâm Phong Ý thích tiến vào bằng tư thế này.

Bởi vì làm như vậy, dương v*t mới có thể đến được nơi sâu nhất bên trong y.

Có lẽ do sợ hãi quá độ và khóc lóc hồi lâu, Vân Châu đã thấm mệt, tuy nhiên sư tôn thật sự quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến y từ lừa gạt trái tim của mình, cho rằng trong lòng sư tôn rất thương y.

Khi Lâm Phong Ý trấn an được Vân Châu thì đã là chuyện của rất lâu sau đó.

Mà chúng đệ tử thì phải phơi nắng nửa canh giờ ở bên ngoài, Lâm Phong Ý mặc xiêm y bước ra, gọi tất cả vào thư phòng nghe giáo huấn.

Tất nhiên đại sư huynh của bọn hắn không cần phải nghe, bởi vì y đang nằm trên giường phía sau bức bình phong trong thư phòng, trên người dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Sau khi nghe giáo huấn xong, mọi người ủ rũ cúi đầu rời khỏi thư phòng.

“Tại sao đại sư huynh không bị phạt?”

“Đúng đấy, sư tôn thiên vị, rõ ràng đại sư huynh mới là người quấy rầy sư tôn nhiều nhất.”

“Mà vừa rồi không thấy đại sư huynh.”

“Hay đại sư huynh ra ngoài làm việc vặt rồi?”

“Nhưng ta đâu có thấy đại sư huynh ra khỏi thư phòng.”

Mọi người vừa đi vừa xì xào bàn tán.

“Nói ba cái chuyện vô dụng này làm gì, ai giúp ta chép sách đi.” Tô Tiêu Tiêu bĩu môi, bất mãn nói.

“Sư tỷ, ta cũng không muốn chép, sư tôn phạt nhiều quá à.”

“Đúng đó, còn không được sử dụng pháp thuật, chép xong chắc gãy tay mất.”

“Sư tôn nói sẽ kiểm tra nữa chứ.”

Doãn Mặc mới vừa từ bên ngoài trở về, bắt gặp cả đám người vây chung một chỗ than vãn, bèn cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sư huynh, ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp ta chép sách đi. Sư tôn phạt nhiều lắm.” Tô Tiêu Tiêu thấy Doãn Mặc giống như thấy được người thân, nhanh chân đi tới nhờ vả.

“Sư muội, lại là ngươi.” Doãn Mặc quả thật không còn gì để nói với Tô Tiêu Tiêu.

“Gì mà lại là ta, sư huynh ngươi không được đổ oan cho người tốt.” Tô Tiêu Tiêu không vừa lòng phản bác.

“Lần trước là ai vào phòng sư tôn hái trộm hoa hải đường rồi bị phạt?” Doãn Mặc chưa chi đã vén hết tội gốc của nàng.

“Ơ kìa, sư huynh, lần trước là lần trước, nhưng lần này không phải tại ta.”

“Đúng vậy đúng vậy, nhị sư huynh, lần này không phải do Tiêu sư muội đâu.”

Mọi người nhốn nháo giải thích, cuối cùng Doãn Mặc cũng rõ.

Nhìn các sư đệ và sư muội ngốc nghếch trước mặt, Doãn Mặc đột nhiên thở dài nói: “Sao các ngươi có thể so với đại sư huynh chứ?”

“Đều là đồ đệ của sư tôn, tại sao đại sư huynh lại là ngoại lệ. Nhất định nhất định…” Mọi người bất mãn.

“Nhưng đại sư huynh là người tài giỏi trong môn phái, pháp thuật và kiếm pháp đều cao siêu, ngay cả những đệ tử của các đỉnh khác cũng không sánh nổi, các ngươi nhìn lại bản thân đi, pháp thuật không tốt, kiếm pháp không xong, còn dám lắc lư trước mặt sư tôn. Không phải muốn bị phạt sao?” Doãn Mặc không chút khách khí chỉ ra điểm trọng tâm.

Quả thật, nếu cậu là sư tôn, nói không chừng cậu đã đuổi đám người này ra khỏi Khôi Tiêu Phong rồi, trong khi sư tôn chỉ phạt chép sách và luyện mấy ngàn lần thuật pháp. Mọi người nghe xong cũng hiểu chuyện, tản ra như ong rời tổ, nơi này chỉ còn Tô Tiêu Tiêu và Doãn Mặc, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

“Ấy, sư huynh, ngươi giúp ta chép sách đi mà” Thấy Doãn Mặc bỏ đi, Tô Tiêu Tiêu vội vàng đuổi theo.

Chú thích:

[1] Hồng tụ thiêm hương: ý chỉ thư sinh đọc sách có cô gái xinh đẹp bồi bạn bên cạnh.

[2] Vi lão bất tôn: già nhưng không đáng kính.