Cuối cùng hắn cũng đã thực hiện được lời hứa với anh năm đó. Hắn đã rước Thư Hân về nhà, đời này kiếp này cũng chỉ chung tình với một mình cô. Thư Hân đã sớm dọn ra ở riêng với anh. Cô theo đuổi đam mê vẽ của mìn còn hắn thì là chủ tịch của một tập đoàn. Chỉ càn cô muốn hắn đều có thể cho cô, đời này xem như cô chỉ cần theo đuổi đam mê của bản thân còn mọi thứ hắn nhất định sẽ lo chu toàn.
- Con sâu ngủ ơi, em còn không mau dậy anh sẽ hôn em đó.
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai nhưng cô lại chẳng thể đυ.ng đậy người. Đôi mắt cô nặng trĩu, cả người mệt mỏi mà xoay qua trách móc hắn.
- Là do ai cả đêm qua không cho em ngủ cơ chứ?
Cô càu nhàu, đẩy hắn ra rồi lại trùm chăn lên ngủ tiếp. Đêm qua hắn còn bỏ qua lời cầu xin của cô mà mạnh bạo tiến vào bên trong báo hại cô bây giờ người thì đau nhức hông thì như rã rời. Vậy mà còn dám nói cô không dậy sẽ hôn cô.
- Chỉ là lúc đó anh mất kiểm soát một chút thôi mà. Ai nói em quyến rũ như vậy làm anh không thể rời mắt chứ?
Hắn vẫn nhởn nhơ chẳng chịu thừa nhận tội lỗi của mình. Điều này làm cô càng thêm tức giận. Thư Hân đưa chân đạp vào bụng hắn rồi lớn tiếng. . TruyenHD
- Anh thì sướиɠ rồi còn em thì phải chịu trận. Tốt nhất lần sau anh vào nhà tắm dội nước lạnh đi.
Hắn bị cô đạp thì nhăn nhó mặt mày nhưng vẫn không ngừng cười. Vì sao ư? Vì cô như này lại càng khiến hắn thích hơn. Cô khi giận dỗi lại có vẻ mặt vô cùng đáng yêu làm hắn suýt chút nữa thì tan chảy.
- Em nỡ để anh dội nước lạnh sao? Chu Thư Hân, ngày trước là ai chủ động quyến rũ anh trước.
Hắn cúi xuống nhỏ giọng mà nói bên tai cô. Cái thứ hơi ấm phả vào tai cô làm cô bất giác rùng mình. Thư Hân lập tức bỏ chăn ra nhưng lại chợt nhớ đến hoàn cảnh của bản thân hiện tại liền trùm chăn kín người.
- Anh là cái tên voi sỉ, vô sỉ không khác gì Dương Thiên Vũ cả. Đúng là ở với nhau lâu tính vô sỉ cũng sẽ truyền qua cho nhau mà.
Ở một nơi nào đó thì lại có người bất giác mà hắt xì. Chẳng biết là do ai đã gọi hồn anh mà anh lại như vậy. Nhã Kỳ bên cạnh đang gọt hoa quả cũng phải quay sang hỏi anh.
- Anh bị cảm sao?
- Không, chắc là do lạnh quá thôi.
Bách Hào nghe thấy cô nói bản thân vô sỉ thì cũng có chút ủy khuất. Gương mặt đang vui vẻ bỗng chốc buồn hẳn đi. Hắn đi đến sofa rồi ngồi xuống co người lại cuộn tròn trong một góc.
- Anh sao vậy?
- Em... em không thương anh. Em quát anh.
Giọng nói của hắn lắp bắp lại không ngừng sụt sịt như sắp khóc. Cô thở dài, với lấy bộ váy bên cạnh rồi mặc vào. Lúc nào cô lớn tiếng với hắn hắn liền trưng ra cái vẻ mặt này. Nếu không phải là vô sỉ thì là gì cơ chứ? Thư Hân đi xuống giường rồi nhẹ nhàng đến an ủi hắn.
- Thôi mà, em có quát anh đâu. Bách Hào là tốt nhất, đừng buồn nữa được không?
Cô vòng tay qua ôm lấy cổ hắn rồi hôn hắn. Bách Hào được đà liền đáp trả lại nụ hôn của cô một cách mạng bạo. Hắn giữ tay cô lại rồi đè cô xuống ghế sofa. Cô lúc này mới nhận ra bản thân là trao nhầm cho sói rồi. Đôi môi lạnh của hắn cứ mãi cắn xé đôi môi hồng nóng ấm của cô. Mãi một lúc sau hắn mới chịu buông đôi môi nhỏ của cô ra. Thư Hân nhíu mày nhìn lên chỉ thấy hắn cười cười vô cùng đắc ý.
- Anh...
Cô tức giận không nói thêm lời nào, hắn sao lại vô sỉ đến như thế chứ. Cô quay người rồi đi vào phòng tắm. Bách Hào lúc này ở bên ngoài thì cười như tên ngốc, đôi môi vẫn còn dư vị của cô. Hắn đưa tay lên quẹt qua miệng rồi nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt.
" Thư Hân, sao em có thể mê người đến như vậy chứ? "
Cô trong phòng tắm đưa mắt lên nhìn mình ở trong gương, đôi môi vẫn còn đang vương lại tơ máu. Hắn sao lại có thể cắn cô đến mức chảy máu như vậy chứ? Đúng là cầm thú mà. Chẳng hiểu sao năm đó cô lại nhìn chúng hắn đã vậy còn xin Nhã Kỳ giúp cô lại gần hắn. Vậy mà bây giờ... haizz đúng là cô đã trao thân nhầm cho sói rồi.
Hôm nay cô có hẹn để về nhà với cha mẹ. Cũng đã lâu lắm rồi cũng không về nhà, ba mẹ lúc nào cũng thương nhớ cô, nhớ cái cô tiểu thư lúc nào cũng ngây thơ, tinh nghịch, yếu đuối bám sau lưng họ. Cái này cô bước xe hoa về nhà chồng mẹ cô đã khóc rất nhiều. Bà lúc nào cũng nhớ cô gọi điện cho cô nhưng cô thì lại bận chẳng thể nào về thăm được bà. Hôm nay có dịp rảnh, hắn cũng được nghỉ nên cô về nhà thăm ba mẹ luôn.
- Oẹ...
Cơn buồn nôn nhanh chóng ập đến. Cô chạy đến ngồi bên cạnh nhà vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo. Chẳng hiểu sao dạo này cô hay buồn nôn lắm, cứ mỗi lúc ăn uống hay chỉ cần ngửi thấy một mùi hương nào đó liền buồn nôn. Đã vậy còn rất mệt mỏi, ngủ cũng nhiều hơn bình thường. Chắc cô phải sớm đi khám sức khỏe thôi.
- Thư Hân, em xong chưa?
Phía bên ngoài Bách Hào đã chuẩn bị xong chỉ còn đợi cô là có thể đi. Thư Hân với lấy khăn rồi lau qua mặt đi ra ngoài.
- Hào, chúng ta đi bệnh viện trước được không? Em sẽ gọi để thông báo cho ba mẹ.
Hắn nhíu mày, chạy đến nhìn cô rồi lo lắng hỏi.
- Em bị sao hả? Thấy khó chịu ở đâu, anh đưa em đi bệnh viện.
Cô nhíu mày bỗng cảm thấy mệt mỏi hơn. Cô thở dốc rồi dựa vào người anh.
- Dạo này em thấy mệt lắm. Trong người cứ hay buồn nôn lại ngủ nhiều hơn bình thường.
Hắn vừa nghe cô nói liền vui vẻ mà bế cô lên. Lần trước Nhã Kỳ mang thai hắn có biết thêm được nhiều cũng đã biết các triệu chứng khi mang thai. Lúc này hắn vui hơn cả vì hắn cuối cùng cũng sắp được làm cha rồi. Như vậy thì hắn sẽ không phải ghen tuông với gia đình anh nữa.
- Thư Hân, anh yêu em nhất.