Anh đi đến gần cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng như để trấn an. Chuyện này không thể nói giấu là giấu cô cả đời được. Sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thà rằng để cô biết luôn bây giờ. Nếu như cô không chấp nhận cũng không sao, anh sẽ không giữ cô lại. Bởi cuộc đấu tranh phi nghĩa này không liên quan đến cô. Từ ban đầu là do Lăng Minh Hạ đã kéo cô vào trong. Đáng lẽ ra cô nên có một cuộc sống bình thường.
Thiên Vũ đưa mắt ra hiệu cho Bách Hào đi ra ngoài rồi quay lại nhìn cô. Nhã Kỳ ngơ ngác nhìn hành động của anh rồi ngờ ngợ ra điều gì đó. Nhưng cô không chắc cái ý nghĩ đó của cô là đúng hay sai. Anh ngốc hay thực sự là không hề ngốc.
- Anh... thực sự anh không phải bị ngốc.
Mí mắt anh cụp xuống thể hiện rõ sự hối lỗi trong lòng. Tay anh nắm chặt tay cô như sợ rằng cô sẽ lập tức rời xa anh nếu anh buông tay. Nhã Kỳ hơi giật mình trước lời nói của anh nhưng rồi cũng mỉm cười nâng gương mặt đang ủ rũ kia của anh lên. Cô để anh nhìn thẳng vào mắt mình rồi nói.
- Anh không ngốc là một chuyện tốt sao lại phải buồn như vậy?
Bàn tay cô vừa mềm mại vừa ấm áp chạm lên gương mặt góc cạnh của anh. Cô đã nghi ngờ việc anh ngốc ngay sau đêm vũ tiệc. Người ngốc cho dù có uống cả một ly thuốc thì cũng không thể nào điêu luyện được đến mức đó. Lời nói của anh cũng khiến cô phải nghi ngờ phần nào.
- Em... em không ghét anh sao?
Giọng anh ấp úng, càng nói càng nhỏ dần.
- Sao lại ghét anh được chứ? Anh là chồng của em mà.
Nghe được lời này từ cô anh đã yên tâm hơn phần nào. Thiên Vũ mỉm cười mãn nguyện ôm cô vào lòng. Có lẽ là ông trời đã thương xót anh để cho anh gặp được cô trong dòng đời đầy mưu mô, tính toán và thù hận này.
- Lăng Minh Hạ, bà ta không phải là mẹ ruột của anh.
- Không phải mẹ ruột sao? Vậy mẹ anh đâu?
Nhã Kỳ hơi nhíu mày khi nghe câu nói của anh. Khi anh sợ hãi đứng trước mặt bà ta cô đã nghi ngờ. Vì nếu là mẹ ruột thì tại sao anh lại phải sợ hãi đến mức vậy. Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt cô rồi kể lại mọi chuyện.
- Hai mươi năm về trước...
Anh kể lại với giọng nghẹn ngào. Nhớ cái đêm hôm mưa gió anh cùng mẹ khốn khổ ở ngoài kia thì bà ta lại một thân loã thể trèo lên giường cha anh. Ánh mắt anh đượm buồn khi nhớ lại cái chết của mẹ. Bà lạnh toát được nằm trên chiếc giường trắng đưa ra khỏi bệnh viện với cái lắc đầu của bác sĩ phẫu thuật. Ngay cái lúc câu nói của bác sĩ vang lên là biết bao yêu thương trong lòng anh vụn vỡ. Anh gào thét trong vô vọng gọi tên mẹ nhưng không nhận lại được câu trả lời.
Hôm đó trời mưa rất to. Lăng Minh Hạ cầm một bó hoa đi đến trước mộ mẹ anh rồi đặt xuống. Cái vẻ mặt đạo đức giả của bà ta lúc đó cùng những giọt nước mắt giả tạo khiến anh chán ghét vô cùng. Anh nằm trong viện chỉ có thể lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt mà khóc không thành tiếng.
Thiên Vũ kể lại mà giọng không khỏi lạc đi. Cổ họng anh nghẹn lại như có thứ gì đó chặn lại. Nhã Kỳ nhìn anh mà không khỏi đau lòng. Thì ra chồng cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy mà cô không hề hay biết. Nhã Kỳ cười nhẹ ôm anh vào lòng mà vỗ về.
- Không sao, không sao. Có em ở đây rồi nhất định em sẽ bải vệ anh.
- Em sẽ không rời xa anh chứ?
Anh gục đầu trên vai cô mà hỏi.
- Sẽ không. Em đã là vợ anh rồi thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng sẽ không bỏ rơi anh. Chỉ khi nào anh không cần em nữa em mới từ bỏ.
Thiên Vũ mỉm cười trong hạnh phúc. Có cô ở bên cạnh là điều may mắn nhất trong lòng anh. Anh dụi dụi đầu vào vai cô rồi dùng sức đẩy cô xuống giường. Nhã Kỳ bất ngờ nhìn anh. Lúc này anh không ngốc một chút nào. Gương mặt thanh tú vô cùng điển trai cùng khí chất lành lạnh. Thiên Vũ cúi đầu xuống chạm nhẹ lên môi cô. Đôi môi nóng ấm của cô chạm vào đôi môi mát lạnh của anh. Nhã Kỳ đưa tay qua ôm ấy cổ anh mà cảm nhận nụ hôn đó. Bàn tay anh không an phận đi xuống dưới đùi non của cô rồi nghịch ngợm cái eo nhỏ.
- A~ ưʍ... Vũ, đừng nghịch.
Anh dường như không nghe lời cô nói tay vẫn không ngừng đùa nghịch cơ thể cô. Tay anh chạm vào đâu liền khiến nơi đó run lên. Nhã Kỳ cố gắng đưa tay lên bám vào vai anh. Thiên Vũ cúi xuống hôn lên cổ cô rồi nhẹ nhàng luồn tay vào trong áo đùa nghịch đôi gò bồng đào lấp ló sau lớp áo mỏng.
- Kỳ...
Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô làm nó đỏ ửng. Cơ thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòng tay anh. Thiên Vũ vòng tay qua chạm vào sống lưng làm cô khẽ rùng mình.
- Vợ à ~~1
Nhã Kỳ khó khăn vặn vẹo người. Anh đưa tay đi xuống phía dưới bóp nhẹ cặp bánh bao nhỏ của cô.
- A... ưʍ... Thiên Vũ
Anh nhìn cô rồi khẽ nhếch đôi môi lên cười. Một ý nghĩ xuyên qua tâm trí anh.
- Nhã Kỳ, hay là chúng ta đi ăn nhé. Hôm nay anh chưa ăn gì nha.
Cô lúc này chẳng còn nghĩ được gì nữa. Cơ thể vô cùng khó chịu, vô cùng nóng. Cô muốn cái mát lạnh của anh, muốn anh ôm cô.
- Nhã Kỳ, đi ăn thôi.
Anh ghé sát tai cô nói. Nhã Kỳ nhắm mắt lắc đầu lia lịa rồi quàng tay ôm chặt anh không cho anh đi.
- Em sao vậy? Muốn gì sao?
Thiên Vũ biết cô bây giờ rất muốn anh nhưng vẫn muốn trêu đùa cô. Cái ý nghĩ xấu xa vẫn len lỏi trong đầu anh ngay cả khi tiểu Vũ đã rất muốn cô.
- Muốn... muốn anh. Khó chịu... mau làm em dễ chịu.
Cô ôm mặt nói ra từng chữ trong sự ngại ngùng. Gương mặt nhỏ ửng đỏ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thiên Vũ mỉm cười đưa tay lên gỡ tay cô ra. Nhìn Nhã Kỳ lúc này lại vô cùng đáng yêu khiến anh chỉ muốn trêu chọc cô thêm một chút.
- Vợ à...