Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 15: Về nhà

Rất nhanh cũng đến ngày giỗ của cha cô. Nhã Kỳ đã dậy từ sớm để chuẩn bị đồ để về nhà. Nào là hoa quả rồi đồ đạc thiết yếu mang về cho mẹ và em. Nhìn qua một lượt không thiếu gì cô mới yên tâm xuống nhà. Thiên Vũ cũng giúp cô mang đồ xuống. Tất cả những đồ này đều được cô tự tay chuẩn bị và mang theo đó là biết bao yêu thương cô gửi vào.

Nhã Kỳ thay quần áo rồi nhìn ngắm bản thân một lần cuối trong gương. Cô hôm nay không trang điểm vì về nhà nên cũng không cần quá cầu kì. Thiên Vũ mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu nhìn ra dáng một người chồng vô cùng. Cả hai sau khi đã chuẩn bị xong liền xuống dưới nhà. Bây giờ mới là 6 giờ sáng, ba mẹ chồng cô vẫn còn đang ngồi ở bàn ăn.

- Nhã Kỳ, con ngồi xuống ăn một chút rồi đi cũng chưa muộn.

Thấy cô đi xuống Dương lão gia liền gọi lại. Bên cạnh là Lăng phu nhân đang dùng bữa sáng. Dương Thiên Bảo cả đêm qua không về chẳng biết là có việc gì.

- Con về tới nhà sẽ ăn sau. Ba mẹ dùng bữa sáng ngon miệng. Con và Thiên Vũ bây giờ phải đi luôn rồi ạ.

Nhã Kỳ vừa đi xuống cầu thang vừa quay sang nhìn Dương lão gia mỉm cười đáp lời.

- Vậy được rồi, hai đứa đi cẩn thận nhé.

Thấy cô vội vã chuẩn bị đồ từ hôm qua nên ông cũng không muốn giữ lại. Dù gì cũng có Thiên Vũ đi theo không ít thì nhiều cũng giúp được chút ít.

- Thưa ba mẹ con đi.

- Ừ, đi sớm về sớm nhé.

Lúc này Lăng phu nhân mới đặt đũa xuống mà dặn dò cô. Bà ta không quên liếc nhìn sang Thiên Vũ đang đứng bên cạnh. Ánh mắt sắc lạnh đến gai người.

Cả hai nhanh chóng đi ra xe. Anh hai tay cầm đồ bỏ vào cốp xe. Dù cô có muốn phụ anh cầm đồ nhưng Thiên Vũ một mực từ chối. Cả hai người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Không hiểu sao lần này về trong lòng cô lại hồi hộp và lo lắng đến vậy.

- Em lo lắng sao?

Thấy cô căng thẳng nhíu mày cúi đầu xuống anh liền đưa tay ra nắm lấy tay cô. Trong khoảnh khắc đó dường như cô cảm nhận được bản thân đang được anh bảo vệ.

- Không có.

Cô mỉm cười lắc đầu nhìn anh, tay cũng đan vào tay anh nắm mà nắm chặt. Có anh ở bên cạnh thì cô cần gì phải lo lắng nữa chứ? Nhã Kỳ quay lên nhìn anh liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh.

- Sắp tới nơi chưa vậy? Vợ đã hứa là cho anh ăn thật nhiều đồ ăn ngon rồi đó nha.

Anh phụng phịu gục đầu xuống vai cô. Cái nơi thở ấm nóng của anh bất giác làm cô hơi rùng mình. Tại sao anh lại biết cách trêu đùa cô như vậy chứ. Nhã Kỳ đưa tay lên xoa xoa đầu anh.

- Sắp tới rồi. Đến nơi em sẽ dẫn anh đi ăn phở nhé, chịu không?

- Chịu chứ, chịu chứ.

Thiên Vũ cười toe toét ôm lấy tay cô. Nhã Kỳ cũng đành để anh ôm lấy. Từ Dương gia về tới nhà cô cũng khá xa. Bởi lẽ Dương gia là một dinh thự lớn giữa lòng thành phố còn nơi cô ở trước kia thì chỉ là một ngôi nhà nhở tại một vùng quê nghèo.

Sau một hồi ngồi xe cuối cùng cũng đến được nhà cô. Căn nhà vẫn như trước với cái cổng sắt đã han dỉ từ lâu. Cổng không được khoá nên cô trực tiếp mở để đi vào trong. Thiên Vũ cũng nhanh chóng lấy đồ trong cốp xe mang vào theo sau cô. Thấy tiếng động Như Tâm liền chạy ra xem. Khi thấy người đi vào là Nhã Kỳ thì cô ta liền khoanh tay trước ngực bĩu môi chán ghét nói.

- Chị còn biết tới ngày giỗ của cha sao?

- Em nói vậy là sao chứ?

Cô đi vào bên trong nhà nhưng bị Như Tâm chặn lại. Ả vênh mặt lên nhìn liếc qua cô một vòng rồi nhìn đến anh. Thấy bộ váy đồ hiệu mà cô đang mặc Như Tâm bỗng nổi lòng ghen tị mà châm chọc

- Cái loại như chị đi theo người ta hầu hạ từ dưới giường cho đến trên giường chỉ đổi lại được vài cái váy hàng hiệu sao? Đúng là loại người dơ bẩn thì mãi mãi là dơ bẩn.

Như Tâm đưa tay lên xoắn xoắn lọn tóc nhướn lông mày khinh bỉ mà nhìn cô. Nhã Kỳ nãy giờ nghe chẳng lọt tai câu nào trong lòng thì vô cùng bất mãn.

- Chị về đây là để thăm cha không muốn đôi co với em.

Cô quay người muốn đi vào trong thắp cho cha nén hương nhưng lại bị Như Tâm mạnh tay mà đẩy ngã.

- Mày còn dám lên mặt với tao à?

Thiên Vũ trong lòng từ đầu đã khó chịu đến khi ả đẩy ngã vợ anh thì trong lòng càng muốn gϊếŧ ả hơn. Nhưng hiện giờ anh đang đóng vai một kẻ ngốc nên không thể ra mặt thay vợ anh.

" Nhã Kỳ, để em phải chịu thiệt rồi. "

Anh chạy lại đỡ cô lên liền nhìn thấy trên chân có vết xước. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào vết thương mà lòng đau vô cùng. Ngay cả anh còn không dám để cô rơi một sợi tóc vậy mà ả lại dám đẩy ngã cô khiến cô bị thương.

- Lại còn muốn diễn kịch tình phu thê mặn nồng ở đây à? Tao nói cho mày biết muốn diễn thì cút ra khỏi cái nhà này mà diễn.

Ả nói như quát thẳng vào mặt cô rồi chỉ tay ra cửa như đuổi cô đi. Nhã Kỳ nhịn nhục nãy giờ thực sự chỉ muốn chạy đến ra sức đánh đập ả. Nhưng là vì hôm nay là ngày giỗ của cha cô nên cô phải nhịn.

- Cái gì mà ồn ào vậy? . TruyenHD

Từ bên trong mẹ cô đi ra với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Khi vừa nhìn thấy cô đang được anh dìu thì liền nhếch môi cười khinh bỉ.

- Về nhà rồi sao? Còn chịu về lại cái nhà này nữa cơ à? Tỏ vẻ yếu đuối làm gì hả? Ở đây không có ai đâu mà diễn.

Bà ta quắc mắt nhìn qua anh một lượt rồi nhìn đống đồ đang ở dưới đất. Ánh mắt bà ta bỗng dưng lại trên vết hôn tím ở cổ cô. Nhìn sơ qua là có thể biết đã xảy ra chuyện gì. Bà ta nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ rồi quay sang nói với anh.

- Cậu Dương, tốt nhất là cậu nên đem con đĩ làm ấm giường của mình về đi. Hạng như nó cũng chỉ là dạng háng cho trai thôi. Ta đã bán nó đi rồi thì sẽ chẳng còn liên quan gì tới nó cả.

Thiên Vũ nghe từng lời nhục mạ của hai mẹ con bà ta dành cho cô mà máu nóng trong người nổi lên. Anh hận không thể đứng ra làm chủ cho cô ngay lúc này, hận không thể một tay gϊếŧ chết hai người kia.

- Mẹ nói thì con xin nghe. Hôm nay là ngày giỗ của cha con muốn vào thắp cho cha nén hương rồi sẽ đi ngay. Chắc chắn sẽ không làm bẩn nhà của mẹ.

Giọng cô run run nước mắt thì như sắp trào ra. Nhã Kỳ không dám ngẩng đầu lên nhìn sợ rằng nếu nhìn hai mẹ con họ cô sẽ không tự chủ được mà phản kháng lại.

- Muốn vào trong thì cũng được. Chỉ là phí vào hơi mắc đó nha.

Bà ta bây giờ mới nói đến vấn đề chính. Thứ bà ta muốn chỉ là tiền và tiền. Cô đã quá hiểu tính cách của bà ta.

- Mẹ có thể cho con biết phí vào là bao nhiêu không ạ?

Không ngờ rằng lại có một ngày cô phải trả tiền cho việc vào chính ngôi nhà của cha cô để lại cho cô. Thật nực cười. Nhưng biết sao được, tất cả cũng chỉ vì đây là ngày giỗ của cha cô. Nếu không thì cô cũng chẳng muốn trở lại cái nơi địa ngục như này. Chỉ cần nhìn thấy nơi đây là biết bao ký ức đau khổ của cô lại hiện về. Bà ta thấy cô hỏi như vậy biết rằng cô đã trúng kế liền thoả mãn mà nói.

- Năm trăm triệu, chỉ có hơn không có kém.1