Chẳng biết đã qua bao lâu thì Thiên Vũ mới chịu dừng lại. Cả người cô lúc này đã hoàn toàn nằm trọn trong vòng tay anh. Thiên Vũ thở hắt ra một hơi rồi quay xuống nhìn cô.
- Nhã Kỳ, Nhã Kỳ em sao vậy?
Nhã Kỳ nhắm mắt dựa vào vai anh. Làm nhiều lần lại còn lâu như vậy khiến cô mất sức mà ngất đi. Trên người cô đều là những dấu vết do anh để lại. Nhìn Nhã Kỳ nằm gọn trong vòng tay anh khiến Thiên Vũ cảm thấy vô cùng vui. Trong lòng anh như mở ra một cánh cửa mới. Đó là cánh cửa của hạnh phúc.
Anh lấy khăn lau nước trên người cô. Bây giờ anh mới để ý là cô rất trắng, cơ thể mềm mại không một chút xước. Thiên Vũ cười mãn nguyện ôm cô mang vào giường.
- Em là yêu hay thương hại anh vậy?
Gương mặt anh không chút gợn sóng nhìn cô ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh. Từ cổ đến bụng, tay, chân đều có những dấu hôn đỏ do anh để lại. Thiên Vũ như chợt nhớ ra gì đó vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh rồi nhấn số gọi cho ai đó.
- Điều tra về ly rượu đó xem ai là người bỏ thuốc.1
- Vâng thiếu gia.
Người bên kia tắt máy, anh lại trở lại vẻ yên tĩnh nhìn cô. Ánh mắt anh căm phẫn nhìn vào màn hình.1
- Lăng Minh Hạ, bà sẽ phải trả giá tất cả những việc bà đã làm.1
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ đi vào phòng đánh thức đôi vợ chồng trẻ. Nhã Kỳ nhíu mày che đi cái thứ ánh sáng chói mắt kia. Cô quay người thì chợt đυ.ng phải thứ gì đó. Đưa tay lên sờ sờ cô giật mình mở mắt ra. Anh đang nằm bên cạnh cô, đưa tay qua ôm lấy eo cô. Gương mặt anh lúc ngủ nhìn không giống ngốc chút nào, vô cùng điển trai.
- Em dậy rồi sao? Ngủ thêm chút nữa đi, đêm qua...
Anh mở mắt ra hỏi cô nhưng lời nói chưa kịp nói hết liền bị Nhã Kỳ đưa tay lên chặn lại. Gương mặt cô ửng đỏ không dám nhìn thẳng anh.
- Đừng... đừng nói nữa.
Cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua rồi lắp bắp nói. Anh nhếch môi cười nhìn con mèo nhỏ đang cuộn tròn trong người mình.
" Không phải việc gì làm cũng đã làm hết rồi sao? Tối hôm qua là ai muốn làm thêm? Vậy mà bây giờ lại như không muốn nhắc tới nữa. Nhã Kỳ, em cũng vô tâm thật đấy. "
Nhã Kỳ không thấy anh nói gì thì đi ra khỏi chăn muốn xuống giường. Nhưng sao phía dưới lại đau đến vậy. Cô nhíu mày cố gắng bước vào phòng tắm nhưng lại không thể.
- A.
Vừa đứng được xuống dưới cô liền ngã vì phía dưới đau ê ẩm. Một cảm giác đau như muốn xé cả người ra. Thiên Vũ thấy vậy liền vội vàng chạy đến đỡ cô dậy.
- Em... em không sao chứ? A... anh xin lỗi. Tối qua...
Gương mặt anh ủ rũ cúi xuống như đang hối lỗi. Nhã Kỳ nhìn thấy vẻ mặt này thì biết bao đau đớn đều tan biến. Cô xoa xoa đầu anh mỉm cười an ủi.
- Em không sao đâu.
Anh lắc lắc đầu rồi bế cô đặt lên trên giường.
- Đều là lỗi của anh. Hôm nay Nhã Kỳ cứ nằm trên giường đi cần gì nói với anh anh sẽ làm giúp em.
- Nhưng mà...
Cô định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt long lanh cầu xin của anh thì mềm lòng. Ai nói con trai không biết làm nũng chứ? Ra đây mà nhìn Dương Thiên Vũ.1
- Vậy anh cũng phải để em mặc đồ đã.
Cô nhìn bản thân đang không một mảnh vải che thân rồi kêu anh đi lấy đồ. Dù gì bây giờ cũng không thể đi lại là do anh tối qua đã hành hạ cô nên hiện tại để anh giúp cũng coi như là phải.
- Nhã Kỳ, là cái này đúng không?
Anh đưa một bộ đồ lót đến trước mặt cô. Nhã Kỳ đỏ bừng mặt mà giật lấy giấu vào trong chăn. Anh có cần ngốc đến mức không biết đồ lót của con gái là gì không? Sao có thể ngang nhiên mà cầm lên nhìn như vậy chứ? Anh ngơ ngác nhìn hành động của cô nhưng trong bụng thì đang cười thầm rồi quay lại tủ đồ tìm một bộ váy cho cô dễ mặc.
- Nhã Kỳ, chiếc đầm này...
Không để anh kịp nói xong cô liền giật lấy chiếc váy trên tay rồi chui vào chăn. Thiên Vũ mỉm cười nhìn hành động đáng yêu của cô. Anh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giọng nhẹ nhàng ôn nhu nói.
- Nhã Kỳ, em sao vậy?
Anh biết là cô đang rất ngại nhưng vẫn muốn trêu chọc cô. Ai nói cô là vợ anh làm gì. Nhã Kỳ bên trong nghe thấy lại càng ngượng hơn. Cô nhỏ giọng nói ra bên ngoài.
- Anh xuống nhà lấy một ít đồ ăn cho em nếu ba mẹ có hỏi thì anh nói với ba mẹ là em bị ốm.
- Vâng.
Anh mỉm cười đứng dậy mở cửa phòng đi ra bên ngoài. Đóng cửa còn không quên nhìn cô lần cuối. Nhã Kỳ bên trong nghe thấy tiếng đóng cửa mới chui ra khỏi chăn.
- Dương Thiên Vũ đúng là đồ ngốc mà.
Cô đỏ mặt ôm lấy cái gối bên cạnh. Nhưng rồi như nhớ ra gì đó cô lật chăn lên xem.
- Biết ngay mà...
Một vết đỏ dài ở trên ga giường. Đây là lần đầu của cô nên không thể tránh khỏi việc này. Lát nữa phải nói Thiên Vũ thay ga. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này cô lại càng ngại hơn. Đây là vết cô để lại vẫn nên để cô tự làm thì hơn.
" Cạch. "
Tiếng cửa mở ra, cô nhanh tay lật chăn che đi vết đỏ kia. Bên ngoài anh mang vào cho cô một khay đồ ăn với đầy đủ cơm, thịt và hoa quả cùng một ly nước ép. Thiên Vũ đặt xuống bàn rồi đưa mắt lên nhìn cô.
- An... anh đút cho em nhé.
Anh ngập ngừng giọng ngày càng nhỏ đi. Nhã Kỳ không nghe rõ lắm nhưng chỉ cần nghe một chữ đút là cô cũng đủ hiểu anh muốn làm gì.
- Không cần đâu tay em vẫn bình thường mà.
Nói rồi cô cầm lấy chén cơm rồi múc từng muỗng nhỏ ăn. Không hiểu tại sao bây giờ đối mặt với anh cô lại ngại đến như vậy. Anh thì vẫn cứ nhìn chằm chằm cô không rời mắt. Gương mặt anh không biểu cảm làm cô càng lúng túng hơn.
- Vũ à anh quay sang kia một lát được không?
Anh gật gật đầu rồi đi ra ghế ngồi quay sang hướng khác để cô ăn. Cô thấy vậy liền nhanh chóng ăn hết chén cơm. Tối qua " vận động mạnh " quá lâu nên bây giờ cô cũng khá đói. Đặt chén cơm xuống, cô xoa xoa bụng thoả mãn rồi chuẩn bị bước xuống giường mang chén đĩa đi rửa.
- Để anh mang xuống cho. Em... nghỉ ngơi đi.
Anh thấy cô muốn đồ xuống liền chạy lại đỡ lấy cô. Bây giờ anh phải có trách nghiệm với cô vì dù gì cô cũng đã là người của anh rồi. Thiên Vũ đưa ánh mắt quẹt qua môi cô rồi đưa tay lên gạt cơm còn vương lại bên cạnh. Cô ngượng ngùng lùi ra phía sau rồi nhắc nhở.
- Anh mang đồ xuống đi.
- Vâng, tuân lệnh bà xã.
Bóng anh khuất dần sau cánh cửa nhưng cô vẫn chưa kịp hiểu gì. Cái từ " bà xã " kia là ai dạy chồng cô vậy chứ? Nếu anh cứ như vậy thì chẳng phải là cô sẽ sớm mềm lòng với anh sao.
Thiên Vũ cầm khay bát đĩa xuống dưới nhà rồi đặt vào bếp cho người làm rửa. Anh đi lên trên lầu ba, mở cửa một căn phòng bước vào. Đây là phòng làm việc của mẹ anh trước khi chuyện đó xảy ra. Thiên Vũ lại bấm điện thoại gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia bắt máy.
- Thiếu gia.
- Đã thu gọn công ty đó chưa?
- Mọi việc đã xong xuôi, giấy tờ cũng đã ký. Quyền sở hữu công ty đó giờ là của thiếu gia.
- Được, tiếp tục chèn ép Dương Thiên Bảo. Đừng để hắn ta phát hiện ra bất cứ sơ hở gì.
- Rõ.
Anh tắt máy, đưa mắt nhìn về tấm ảnh đặt trên bàn. Trong ảnh là mẹ ruột của anh. Bà vẫn xinh như ngày nào, vẫn mỉm cười với anh. Thiên Vũ đưa tay ra cầm bức ảnh lên rồi vuốt ve.
- Mẹ à, cuối cùng thì con trai của mẹ cũng sắp báo thù được cho mẹ rồi.