Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 6: Thử lễ phục

Một ngày mới lại bắt đầu với từng ánh nắng nhẹ buông thả trên từng vách tường. Thiên Vũ đã dậy từ sớm để chuẩn bị cho buổi thử đồ ngày hôm nay. Tối qua cô ngủ khá muộn nên anh không gọi cô dậy quá sớm cứ mặc cho cô ngủ. Đến khi chuẩn bị đi rồi cô mới giật mình tỉnh dậy. Sau khi thay đồ thì Nhã Kỳ xuống luôn xe với cái bụng đói. Cô mở cửa ngồi vào hàng ghế sau. Hôm nay có cô Vu Yên đi cùng nên anh không lo về việc đồ không phù hợp.

Vu Yên là thiết kế riêng của nhà họ Dương cũng là người chọn lễ phục chính trong các buổi dự lễ. Những bộ lễ phục được Vu Yên chọn đều là những bộ đồ đắt đỏ và vô cùng sang trọng. Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở một cửa hàng lễ phục nổi tiếng. Thiên Vũ bước xuống xe đi ra mở cửa cho cô.

- Mời thiếu gia, thiếu phu nhân vào chọn đồ.

Anh đi bên cạnh cô để cô khoác tay mình. Cửa hàng rộng lớn như này là lần dầu tiên cô thấy. Nó phải gấp mấy lần cái quán tạp hóa to nhất ở chỗ cô ở ngày trước. Nhã Kỳ vừa bước vào đã phải ngạc nhiên trước số lễ phục dày đặc ở đây. Xung quanh nơi nào cũng là đồ hàng hiệu. Từ váy dạ hội đến vest đủ loại.

- Thiếu gia và phu nhân mời lên lầu để chọn đồ. Dương lão gia đã bao trọn tầng phía trên cho hai người rồi ạ.

Cô nhìn qua một hồi rồi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những chiếc váy ở đây không phải loại bình thường mà cô hay nhìn thấy. Sơ qua cũng biết đây đều là những trang phục hàng triệu. Từng chiếc váy được đem ra đều đính những phụ kiện lấp lánh.

- Phu nhân người thử mẫu này đi.

Nhân viên cầm một chiếc váy bó body màu đỏ đến cho cô. Chiếc váy đuôi cá nhìn vô cùng quý phái. Anh bên cạnh cũng vô cùng thích chiếc váy này. Vu Yên nhìn qua rồi cầm lấy váy trên tay nhân viên đưa vào ướm thử lên người cô.

- Phu nhân, bộ váy này vô cùng hợp với dáng của phu nhân. Nó có thể tôn lên dáng người nhỏ của phu nhân cũng có thể toát lên được vẻ quý phái của người.

Cô nhìn chiếc váy trước mặt rồi ngập ngừng quay sang nhìn anh. Thấy anh mỉm cười tâm trạng vui vẻ cô liền hiểu anh thích chiếc váy này. Nhã Kỳ cầm váy đi vào bên trong phòng thử đồ.

- Phu nhân có cần giúp gì không ạ?

Bên ngoài giọng nói của nhân viên vang lên. Cô thì vẫn đang loay hoay không biết phải làm sao để mặc được bộ đồ này. Nghe thấy nhân viên hỏi Nhã Kỳ liền mừng thầm trong lòng mà nói vọng ra.

- Có, cô có thể giúp tôi một chút không?

Nhân viên nhanh chóng đi vào phòng thử đồ để giúp cô mặc váy. Đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ váy như này. Một lúc sau, Nhã Kỳ bước ra ngoài. Cô mặc chiếc váy bó body tôn lên được eo nhỏ.

- Có… đẹp không?

Nhã Kỳ nhìn lại mình một lượt rồi quan sát biểu hiện của anh. Thiên Vũ nãy giờ thì như người mất hồn mà nhìn chăm chăm vào cô. Người con gái đẹp như vậy có lẽ là lần đầu anh được nhìn thấy. Cô mặc đồ bình thường đã đẹp rồi bây giờ còn mặc lễ phục. Nếu như người khác nhìn thấy có phải là cũng sẽ thích cô như anh không? Nếu như thích cô rồi có phải họ sẽ cướp cô khỏi anh không? Những suy nghĩ như vậy cứ quẩn quanh trong đầu anh lặp đi lặp lại đến cả cô gọi cũng không để ý.

- Thiên Vũ, Thiên Vũ à.

Anh giật mình nhìn cô đang quơ quơ tay trước mắt mình. Lúc này anh mới để ý là mọi người xung quanh đều đang nhìn mình.

- Em mặc bộ đồ này… rất đẹp.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói. Nhã Kỳ hơi ngượng ngùng khi anh khen cô nhưng cũng cảm thấy vui trong lòng. Cô đi đến gương nhìn mình trong bộ váy đỏ.

Thấy cô vui vẻ anh cũng vui theo. Tâm trạng cô như nào thì tâm trạng anh cũng như vậy. Cô nhanh chóng đi vào thay bộ lễ phục ra rồi để nhân viên cất vào túi. Anh cũng nhanh chóng được Vu Yên chọn cho một bộ vest. Bước ra từ phòng thử đồ anh liền làm cô đứng hình. Cái dáng vẻ lúc này của anh vượt quá sự tưởng tượng của cô rồi.

- Nhã Kỳ, có đẹp không?

- Rất đẹp.

Cô mỉm cười đi đến bên cạnh chỉnh lại cổ áo cho anh. Nhìn vào thì ai cũng thấy họ thật hạnh phúc, hạnh phúc đến ghen tị. Cả hai bộ đồ được lựa chọn xong thì họ đi ra ngoài dùng bữa. Vì sáng cô chưa ăn gì nên anh dẫn cô đi ăn.

- Vũ, chúng ta đi đâu vậy?

- Tới nhà hàng lần trước. Chẳng phải sáng giờ em chưa ăn gì sao?

- Để em dẫn anh tới nơi này.

- Em dẫn anh đi đâu vậy?

Cô mỉm cười nhìn anh rồi nói gì đó với tài xế. Ông hiểu ý gật đầu rồi quay xe lại.

- Tới một nơi ngày trước em hay tới.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở một quán ăn nhỏ. Như thói quen anh lại xuống mở cửa xe cho cô. Thấy bóng dáng quen thuộc bà chủ quán nhìn ngó ra bên ngoài, sau khi xác nhận đó là Nhã Kỳ thì bà mới niềm nở chạy ra.

Đây là quán ăn quen thuộc của cô lúc còn ở nhà. Khi đi làm mẹ cô thường không cho cô ăn. Bà chủ ở đây thương cô nên lúc nào cũng lén cho cô tô phở hay bánh mỳ ăn tạm. Cũng vì vậy mà cô rất quý mến bà. Khi đi cô cũng chỉ nhớ một mình bà.

- Nhã Kỳ, là con sao?

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở một quán ăn nhỏ. Như thói quen anh lại xuống mở cửa xe cho cô. Thấy bóng dáng quen thuộc bà chủ quán nhìn ngó ra bên ngoài, sau khi xác nhận đó là Nhã Kỳ thì bà mới niềm nở chạy ra.

- Nhã Kỳ, là con sao?

Bà chạy tới nắm lấy tay cô. Nhã Kỳ hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng thích ứng. Cô vỗ vỗ tay bà rồi mỉm cười gật đầu.

- Là con đây.

Đây là quán ăn quen thuộc của cô lúc còn ở nhà. Khi đi làm mẹ cô thường không cho cô ăn. Bà chủ ở đây thương cô nên lúc nào cũng lén cho cô tô phở hay bánh mỳ ăn tạm. Cũng vì vậy mà cô rất quý mến bà. Khi đi cô cũng chỉ nhớ một mình bà.

Cô dẫn anh đi vào bên trong. Nơi này là một quán ăn bình dân nên không gian bên trong khá đơn sơ. Bàn ăn cũng chỉ có vài ba cái xếp cùng ghế nhựa. Cô dẫn anh vào trong tìm một bàn rồi ngồi xuống đợi đồ ăn ra.

- Đây là nơi em muốn dẫn anh tới sao?

- Vâng.

Cô tâm trạng vô cùng vui vẻ vì được quay lại nơi cũ. Đối với cô nơi này như ngôi nhà thứ hai còn bà chủ quán cũng như người mẹ nuôi của cô. Biết bao nhiêu năm qua biết bao khổ cực của cô cũng chỉ có một mình bà hiểu thấu.

- Đây, đồ ăn của hai đứa đây.

- Con cảm ơn.

Cô nhận lấy hai tô phở trên tay bà rồi đặt xuống. Đối với Thiên Vũ mà nói thì đây là lần đầu anh được nhìn thấy món ăn này. Trước nay anh chưa từng thử qua thứ như vậy. Anh hơi ngập ngừng nhưng khi nhìn thấy cô ăn ngon lành liền đυ.ng đũa. Cái hương vị của phở xen lẫn với miếng thịt bò dai mềm quyện vào với nhau làm cho anh cảm thấy vô cùng ngon. Ăn miếng đầu tiên liền muốn ăn miếng thứ hai. Cô chưa dùng xong tô phở thì anh đã hết sạch. Thấy vậy cô quay lên nhìn anh.

- Anh có muốn ăn nữa không?

Anh gật gật đầu hào hứng khi nghĩ tới bản thân sắp được ăn thêm. Nhưng chưa kịp gọi thì cái giọng nói chua chát liền khiến cô khựng lại.

- Là chị Nhã Kỳ cùng anh rể đây sao? Tưởng giàu có lắm cơ mà? Lại ngồi đây ăn phở bình dân cơ à.

Cô không cần nhìn cũng biết đó là Như Tâm em gái của cô. Cái giọng nói này cô đã nghe suốt bao nhiêu năm nên ghi nhớ rất sâu đậm. Đến cả từng hơi thở của Như Tâm cô còn có thể biết. Cô đặt đũa xuống đứng lên đi đến trước mặt Như Tâm.

- Sao đây? Chim đủ lông đủ cánh rồi bay đi bây giờ định làm gì tôi hả? Tôi nói cho chị biết dù bây giờ chị là dâu nhà Dương gia là vợ của cái tên khố rách áo ôm ngu si đần độn này thì cũng đừng mong lên mặt được với tôi.