Các Đại Công Chúa Đáng Yêu

Chương 58: Chương 54

Sáng hôm sau tại sân trường ANGLE MARK

- Bọn họ đi học lại rồi kìa- hs1

- Bọn nó chỉ biết bám theo mấy anh ấy- hs2

- Nói lại xem?- ngay lập tức Ben có mặt trước hai cái con người đang nhiều chuyện miệng mồm bép xép kia trợn mắt lên mà nhìn.

- Em...em

- Còn một lần nữa....tôi sẽ cho cả nhà cô có dịp tham quan đường phố.

[....]

- Đặng Ngọc Trâm- trước cửa lớp A5 đang có một người con trai.

- Đẹp trai quá- hs1

- Đẹp thật- hs2

- Hai- Ngọc Trâm chạy ra ngoài

- Đi theo tao- Kiệt lôi nhỏ đi ra sau sân trường.

- Ai bảo mày làm vậy với Anne hả?

- Em....

- NÓI MAU

- Việc gì anh phải quan tâm đến con nhỏ đó chứ? Không lẽ anh cũng bị con hồ ly đó bắt mất hồn rồi hả?

"Chát"

- Mày có còn coi tao là anh à? Không phải tao đã nói không được động vào Anne à? Sao mày không nghe tao hả?

- Anh lại vì con nhỏ đó mà đánh em sao?

- Tao không có đứa em như mày. Bỏ cái bộ mặt giả tạo đó đi. Mày còn động vào Anne một lần nữa. Đừng trách tao không nương tay- Kiệt nói rồi quay lưng bỏ đi. Đằng sau Ngọc Trâm đang ôm má, ánh mắt đầy tức giận nhìn theo Kiệt.

- EM NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG THA CHO BỌN NÓ. EM NHẤT ĐỊNH SẼ LÀM CHO BỌN NÓ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT- Ngọc Trâm tức giận hét lên rồi quay mặt đi. Kiệt cũng cảm thấy giật mình và lo lắng nhưng chỉ nhếch môi lạnh rồi bỏ đi.

- Sao vậy?

- Tao sẽ gϊếŧ chết bọn nó- Ngọc Trâm tức giận đập bàn ngồi xuống.

- Mày mà làm gì quá đáng thì mày chết trước đó- Khánh An e dè nhìn nhỏ

- Yên tâm. Tao sẽ không liên lụy tụi mày. Tao sẽ đợi đến lúc đó.

- Ừ. Đừng làm gì quá đó.

[.....]

Tình hình là bọn nó đang đứa nào đứa nấy nằm chèm bẹp ra bàn.

"ra cửa lớp"- nó đứng dậy ra ngoài khi nhận được tin nhắn.

- Sao anh?

- Còn đau không?

- Không

- Ừ. Tìm được rồi. An tâm đi. Đừng làm việc quá

- Vâng. Bye anh.

.....

- Đi đâu á?- Jin quay qua hỏi nó.

- Gặp anh Minh.

- Gặp anh ta làm gì?- hắn hỏi nó.

- Có chút việc thôi anh- nó cười với hắn- Sáng ăn sáng chưa?

- Ừm chưa.

- Anh đi ăn đi không thì lại bị đau đó. Mau lên- nó quan tâm hắn.

- Ừ. Anh biết rồi.

- Sao lại đuổi hắn đi?

- Có chuyện nói với bọn mày.

- Đi ăn đi- bọn nó (trừ nó) không hẹn mà cùng quay qua bọn hắn (trừ hắn). Bọn hắn cũng đứng lên mà đi.

- Tao...sẽ không tham gia vào việc truy tìm những thứ đó nữa- đôi mắt thoáng buồn và có chút bất lực.

- Tại sao?

- Không đủ sức...- nó nhún vai.

- Mày nói cái gì vậy? Gì mà không đủ sức hả? Mày đã là người mà tụi tao rất tin tưởng. Nhờ có ai mà ngày hôm nay mới có được Ngũ tướng khiến giới hắc đạo trên dưới cũng phải nể mặt. Nay người đứng đầu lại nói mình không có khả năng nữa....mày nghĩ là đang đùa với con nít lên ba à?- Sam

- Đâu có cái gì là mãi mãi chứ. Tao cảm thấy mình không đủ khả năng nữa. Cả việc nhỏ là bảo vệ tụi mày khỏi tụi con Ngọc Trâm còn không được. Để cho bọn mày bị đánh thành ra thế này. Mày nói xem...một người không hề liên quan tới người trong giới mà tao còn bất lực. Làm sao để đưa tụi mày đi tiếp hả? Tao còn có thể liên lụy cả cái mà tụi bây đang có.

- Là vì bọn nó đã uy hϊếp mày về Thiên và Bảo My nên mày mới không thể làm gì. Bọn tao không trách mày tại sao mày phải tự làm cho bản thân mình thành ra như vậy chứ hả?

- Bọn mày không trách tao nhưng tao không thể tha thứ cho bản thân mình được. Tao không thể cứ mãi dối lòng mình vẫn còn đủ khả năng để giúp đỡ tụi bây. Mọi thứ đang rời xa khỏi tầm tay của tao. Bọn mày hiểu không? Với một thứ mình mãi mãi không thể nắm giữ thì nên buông tay.

- Tao không chấp nhận lí do này của mày. Mày có chuyện gì thì mau nói cho bọn tao biết đi.

- Tao không có chuyện gì hết. Tao chỉ muốn nói sẽ có người hổ trợ bọn mày trong việc tìm kiếm. Tao không muốn làm tụi bây đau. Đừng ép tao- nó nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Bọn hắn cũng đã lên lớp.

Mọi việc cứ thế, cuộc sống xoay quanh những bề bộn cuộc sống. Tụi nó và tụi hắn vẫn giữ nếp sinh hoạt của mình. Đi học, bar, công ty, việc tổ chức..... Có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu......

[1 tháng sau]

(Tin tin....bấm còi, cho tg ý kiến đi mọi người ơi.....)