Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 36

Chương 36:

Mọi người xung quanh nghe thấy cô gái kia lớn tiếng kêu cứu, theo bản năng không quay phim chụp ảnh nữa, đưa mắt nhìn quanh xem có nhân viên y tế nào ở gần đây không.

Có mấy người do dự ra mặt, nhưng cuối cùng vẫn không đi tới giúp đỡ.

Ở thời buổi này, không cầu có công, chỉ cầu suôn sẻ.

“Ừm.” Đột nhiên ông lão kia giơ hai tay lên ôm vai, run lẫy bẩy, biểu hiện càng lúc càng đau đớn.

Cô gái mặc đồ Givenchy thấy vậy thì càng lo lắng hơn, nhìn mọi người xung quanh mà hét lớn: “Có ai giúp được ông nội tôi không?

“Tôi sẽ cho người đó mười vạn tệ, không, một triệu tệ.”

Mọi người kinh ngạc ð lên, cô gái này thật giàu có.

“Để tôi xem xem!”

Thấy tình hình của ông lão kia đang lúc nguy cấp, Diệp Phi định bước ra.

Đường Nhược Tuyết nhanh tay kéo anh lại: “Anh qua đó làm gì?

“Muốn lấy mười vạn tệ đấy à?”

Diệp Phi nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi muốn cứu người.”

Đường Nhược Tuyết tức giận mắng: “Anh xem máy tiết mục dưỡng sinh, may mắn cứu được Thiền Thiến, lại tự coi mình là thần y chắc?”

Diệp Phi nhỏ giọng giải thích: “Không phải, Nhược Tuyết, tình hình người bệnh không ổn rồi, tôi xem xem có giúp gì được không…”

“Anh thì giúp được gì chứ, vận may sẽ không quan tâm tới anh nhiều lần như vậy đâu.”

Đường Nhược Tuyết giữ chặt Diệp Phi: “Hơn nữa anh xem người bệnh mặc đồ gì kìa, không phải người giàu có thì cũng là người quyền thé.”

“Chữa bệnh cho người như vậy, chữa khỏi thì thưởng không nhỏ, nhưng néu mắc sai lầm thì không chỉ đơn giản một câu xin lỗi là xong đâu.”

“Không làm được thì sẽ liên lụy đến cái mạng nhỏ của anh đây.

“Cho nên tôi mong anh đừng lao xuống vũng nước đυ.c này.

Khó khăn lắm Đường Nhược Tuyết mới thay đổi được Diệp Phi, cô cũng hy vọng anh có thể sống cho đàng hoàng. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể tiếp tục bên nhau.

“Nhược Tuyết, cô yên tâm, tôi sẽ không cứu người lung tung đâu.”

Diệp Phi biết Đường Nhược Tuyết đang lo lắng chuyện gì: “Tôi chỉ tới xem một chút thôi.”

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng: “Không cho anh đi.”

Nếu Diệp Phi thật sự là bác sĩ thì Đường Nhược Tuyết sẽ không ngăn cản thế này.

Nhưng Diệp Phi chỉ là một người từng học trung y, đến chứng nhận có tư cách hành nghê y cũng không lây được, anh ta tới tham gia trò vui này rủi ro quá lớn.

Nếu không cần thận sẽ bị người ta tố cáo tội mưu sát.

Lúc này, ông lão kia thống khổ rên lên, cô gái mặc đồ Givenchy lau nước mắt hô lớn: “Có ai là bác sĩ không?”

“Nhược Tuyết, tối nay tôi sẽ giải thích với cô, bây giờ tôi nhất định phải cứu người.”

Diệp Phi hất tay Đường Nhược Tuyết ra, sau đó xông qua đám người rồi nói: “Để tôi xem một chút.”

Đường Nhược Tuyết bực mình giậm chân: “Diệp Phi…”

“Anh là bác sĩ sao?

“Mau xem xem ông nội tôi sao rồi.”

Cô gái mặc đồ Givenchy tháy Diệp Phi như thể thấy nhánh cỏ cứu mạng, lập tức kéo anh xuống: “Cứu được ông nội tôi, tôi cho anh mười vạn tệ.”

Diệp Phi cúi sát người xem bệnh cho ông lao kia.

Nhưng không lâu sau, hai mắt của ông lão kia nổi tơ máu, yết hầu sưng đỏ, môi khô khốc.

Diệp Phi không nói lời thừa thãi nào, vội nắm chặt cổ tay của ông ta.

Sinh tử lập tức xoay chuyển.

Tình trạng: Chất độc đang lan ra, lục phủ ngã tạng suy yếu… chỉ trong nháy mắt tình hình của ông lão kia trở nên rõ ràng.

Mặc dù Diệp Phi đem theo hai nhánh bạch mang, đủ để lập tức cứu ông lão này tỉnh lại nhưng anh không nỡ dùng nó, hơn nữa anh muốn dùng y thuật để cứu người, tích góp thêm vài nhánh bạch mang.

Diệp Phi lắp hộp kim châm mà anh đem theo bên người ra, lấy ba cái ngân châm, nhanh chóng khử trùng rồi châm lên người ông lão đang ngắt xỉu kia.

“Thái Cực thần châm”, thức thứ sáu, tứ tượng khóa độc.