Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 33: Nuôi cô, là để dùng vào chuyện này

Mạng, là của mình.

Nếu không còn sống thì những thứ khác sẽ chẳng nghĩa lý gì.

Duật Tôn bước nhẹ đến, tay trái đặt lên đầu vai cô, lập tức Sanh Tiêu cảm thấy hoảng sợ, cô muốn quay đầu lại nhưng bị y chặn cánh tay sau gáy, rồi thấy sau lưng ấp áp, khuôn ngực vạm vỡ của y đã dán sát vào lưng cô.

Cánh tay y, ghìm cô lại rất khó chịu.

Sanh Tiêu hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thấy cơ thể đau nhức vô cùng, như bị xé rách nát tươm, mỗi lần làm chuyện này cô chỉ thấy như bị đày xuống vạn tầng địa ngục, hoảng hốt giữ chặt hai cổ tay y, muốn kéo ra.

“Mạch Sanh Tiêu, tôi nuôi cô để làm gì ?”

Hô hấp của y phảng phất bên tai, nóng rực với lạnh băng thay đổi liên tục trong giọng nói khiến Sanh Tiêu run rẩy từng hồi.

“Tôi nuôi cô, là vì muốn dùng cô.” Duật Tôn đẩy mạnh tay cô ra, lòng bàn tay lo lớn lướt qua xương quai xanh, tà tà luồn vào áo tắm, bàn tay nóng rực như bàn là chạy trên bầu ngực non mềm.

“Tuổi cô còn trẻ, nhưng mà thân thể lại phát triển hoàn hảo đến mức này, chậc chậc, đến lúc trưởng thành chắc là sẽ làm đàn ông phát điên lên mất.”

Sắc mặt cô thoắt cái biến thành đỏ bừng như trái cà chua chín, ngay cả những giọt mồ hôi chảy trên khuôn mặt xinh đẹp cũng biến thành màu hồng phấn nhàn nhạt. Duật Tôn nghiêng người, lật người đè cô xuống giường, ánh mắt cô vì sợ hãi mà mở to, lướt qua khuôn mặt tà mị đến điên đảo chúng sinh của y, nhưng rất nhanh chóng chuyển lên nhìn trần nhà.

Duật Tôn đem mặt cô hướng về phía mình “ Nhìn tôi.”

“ Như vậy, càng làm tôi hưng phấn.”

Y nghe vậy, chỉ cười cười, tách hai chân cô ra, vật cứng rắn chạm vào bụng cô. “Cô phải hiểu chứ, trời sinh cô chính là tiện nhân nằm trên giường đàn ông.”

Hai chữ cuối cùng đập vào tai cô, y không nói gì thêm nữa, không kiên nhẫn mà vén áo cô đưa tay vào. Đôi mắt không tình nguyện của cô nhìn thẳng vào y.

Hơi thở của y bắt đầu nặng nề và dồn dập, hưng phấn càng lên cao, nhưng tâm trạng của Sanh tiêu lại hoàn toàn ngược lại.

Màu da cô trắng nõn nà, tựa như là cô bé con chưa phát triển hết, nhưng những đường cong cơ thể lại cực kỳ khiêu gợi, từ lần đầu ân ái với y đến nay, đôi mắt trong veo luôn mở to, đôi chân thon dài lúc nào cũng quấn chặt lấy eo y không buông làm hưng phấn của y chẳng bao giờ dứt nổi, ánh mắt mơ màng nhiễm mấy phần hoặc dụ, đủ tiêu chuẩn là báu vật mà đàn ông luôn muốn sở hữu.

Đã mấy ngày y không chạm vào cô, đêm nay y nhất định phải làm cô sống không bằng chết.

Còn về phần Mạch Sanh Tiêuthì lúc nào cũng mang theo bộ mặt chán ghét và sợ hãi lên giường với y. Từ lúc y đi vào, cô đau đến mức chết đi sống lại, hết lần này đến lần khác, y chỉ lo cảm thụ của mình, khiến y chán ghét cơ thể cô, có lẽ còn khó hơn cả lên trời.

Y hôn môi cô nhưng lại bị cô cự tuyệt, tránh mặt đi, y không giận mà cười, ép mặt cô lại.

Hôn mà như dã thú cắn xé, đầu lưỡi trơn trượt tiến công, tách hàm răng cô ra, mạnh mẽ xâm lược suýt khiến cô tắc thở. Cô mới 21 tuổi, cũng đã sớm thừa nhận nhiều lần sự thô bạo của y, cô bắt đầu lo lắng liệu cô có thể không chết sớm?

Sanh Tiêu luôn không học ngoan, lại bắt đầu giãy dụa. Duật Tôn đè chặt vai cô, cánh tay như gọng kìm khóa lại thật chặt, bác bỏ mọi sự phản kháng của cô. “ Cô càng giãy dụa lại càng thống khổ, đến lúc đó, đừng trách tôi làm cô bị thương.”

Y, còn đang ở trong cô.

Sanh Tiêu giơ hai tay gắng sức đẩy y ra, cô chán ghét y, sống 21 năm trên đời cô chưa từng ghét ai cùng cực đến như vậy. “ Có bản lĩnh anh gϊếŧ tôi luôn đi, loại người như anh, ngoài sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, để tôi ngoan ngoãn nằm trên giường anh, còn không đừng mơ. Điều đó là không thể!”

Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại, cô luôn nghĩ, rốt cuộc thì cô vẫn cô trẻ người non dạ, một người đàn ông như Duật Tôn cùng lắm chỉ vì ham của lạ mà thôi, nếu mà chán thì có khi chẳng cần cô phải nói thì y cũng sẽ một cước hất văng cô đđạp thẳng cô không thương tiếc.

Nếu không, cô cũng sẽ không rơi vào bẫy của y, càng lúc ngã càng sâu, càng sâu.

Khuôn ngực mềm mại của cô bị y hung hãn nắm lấy, đau đớn khiến cô phải cong người lên, cô lại chọc giận y rồi.” Tốt, đây chính là do cô nói đấy nhé, mẹ nó, hôm nay tôi nhất định khiến cô chết luôn, đỡ để cô phải sống vật vờ.”

Y nói được, làm được.

Sanh Tiêu cảm giác thân thể không còn là của mình nữa, giống như bị xé rách vậy, lại càng giống như cô bị vật nặng nào đó nghiền qua thân thể. Cô nằm trên giường, mặc y hành hạ, sức lực của phụ nữ quả thực không thể so với đàn ông. Cô nghĩ hay là cứ như vậy mà chết luôn cho xong, có khi nào y để cô toại nguyện, nhưng y đúng là ma quỷ, cuối cùng cô khóc lóc cầu xin y nhưng trái lại càng làm y phấn khích, Duật Tôn nâng cả người cô lên, lật úp xuống để hai chân cô gấp khúc quỳ trên giường, bộ dạng nhục nhã, nhưng cô đã không còn sức lực, hai chân nhũn ra, thân thể cứ trượt xuống lại bị cánh tay y kéo lên, bắt buộc cô mở thân mình nghênh đón y.

Nhiều lần thô bạo khiến cô quá mệt mỏi, thiếu chút nữa ngất đi.

Cái này chính là hành vi biếи ŧɦái của y?

Sanh Tiêu muốn cầm cốc nước ở đầu giường lên đập chết y, nhưng cô không dám. Cho dù cô có dám cũng không cách nào đưa y xuống địa ngục được.

Giữa bọn họ, chỉ có Duật Tôn có tư cách đó.

Khi y phát tiết xong, liền nằm ngay xuống bên cạnh cô, Sanh Tiêu nghẹn ngào, chỉ cảm thấy trong lòng mình chỉ còn lại nhục nhã và thống khổ, hai mắt mọng một tầng hơi nước, Duật Tôn vươn tay ra kéo cô vào lòng mình. “Thân thể của cô, tôi chơi thế nào cũng không thấy thỏa mãn.”

Đôi mắt khẽ chớp, giọt nước lăn dài từ khóe mắt xuống.

Một tay y chống dưới đầu, bàn tay còn lại đặt lên mặt cô, ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi giọt nước cô. “ Cô thật sự yêu Nghiêm Trạm Thanh sao?”

Y vừa xoay người vừa hỏi làm Sanh Tiêu giật mình.

“Cô không cần thừa nhận, tự tôi thấy được.” Đôi mắt chim ưng không có lấy một tia ánh sáng, không hề có vui vẻ, ngược lại như một hồ nước sâu không thấy đáy, Sanh Tiêu mở mắt nhưng không dám nhìn thẳng vào. « Nghiên Trạm Thanh có người đàn bà khác, cô không biết à? Đừng ngu ngốc để tự chuốc lấy đau khổ.”

“Tự mình rước lấy đau khổ còn hơn ở bên anh, Duật Tôn, anh đã bao giờ yêu một người chưa? Anh có biết rằng, nếu như đã thương tổn nhau thì vĩnh viễn không thể bù đắp không?”

Làn môi mỏng đẹp khẽ cong lên, cười cứ như không, tư thái nhàn nhã, dung nhan mê người, bàn tay thon dài yêu chiều mà vỗ nhẹ vào má cô, lực không mạnh nhưng vẫn vang lên tiếng động nhỏ “Tôi cần đền bù cái gì? Không lẽ phải đền bù tổn thất cho cô? Đến lúc đó không chừng tôi còn vứt bỏ không thương tiếc, bây giờ cô không muốn về là bên hắn chẳng phải vì còn hy vọng ở lại bên cạnh tôi vài năm, không đúng à ?”

Ý tứ của y rất rõ ràng, một khi yêu y, coi như là đau thương đến chết cũng là đáng đời.

Người đàn ông như vậy, thật sự không nên yêu. Sanh Tiêu bỗng cảm thấy may mắn, cô không yêu, một chút cũng không yêu.

Duật Tôn nhìn khuôn mặt cô, lập tức không khỏi dâng lên cơn tức giận vô cớ, y biết rõ, nếu muốn làm cô toàn tâm toàn ý, nhất định phải gϊếŧ chết ý nghĩ của cô. Phải làm cho cô yêu sâu đậm Nghiêm Trạm Thanh, lúc bị tổn thương sâu sắc, đau triệt tâm can thì cô mới có thể hiểu cái gì gọi là hết hi vọng.

Y tình nguyện để cô như một con rối bên cạnh mình, cũng không muốn cô sống mà nghĩ đến người đàn ông khác.

“ Chúng ta thử đánh cược xem ?”

Sanh Tiêu rất mệt mỏi, cô muốn ngủ, đôi mắt đã díp hết cả lại rồi nhưng vẫn cố mở ra, miệng dưới hơi động đậy “Đánh cược cái gì ?”

“Ba tháng, nếu như cô có thể tìm được một người thật sự yêu cô, tôi sẽ để cô đi, cái chết của Tô Niên, tôi cũng sẽ xóa bỏ, coi như là do cô đổi lại từ mấy đêm qua, thế nào? Cô không phải cứ mở miệng là nói yêu sao? Vậy hãy để tôi nhìn cho rõ, yêu là như thế nào? Điều kiện này có hấp dẫn không ?”

Y liên tiếp đặt câu hỏi làm cho đầu óc Mạch Sanh Tiêu quay như chong chóng.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, Duật Tôn cũng dán mặt sát vào cô, khi cô mở mắt ra, ngay cả ánh sáng cũng bị y thu vào đáy mắt “ Những lời anh nói là thật ?”

“Tôi chưa bao giờ lừa gạt người khác.”

Cô khó khăn nén lại kích động, lời nói ra cũng ẩn chứa nghẹn ngào “Anh đáp ứng tôi, nếu tôi có thể thì anh tuyệt đối không thể mang cái chết của Tô Niên ra ép buộc tôi.”

Đây chính là tâm bệnh lớn của cô.

Duật Tôn gật đầu, Sanh Tiêu không khỏi mừng rỡ, y nhìn qua khuôn mặt lộ rõ hi vọng của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, đừng nói y không tin vào tình yêu, cho dù cô có thể tìm được, y cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chia rẽ họ.

Cô hưng phấn đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Duật Tôn tỉnh lại đã nhìn thấy đôi mắt to tròn trong veo của cô.

Nghe được âm thanh bên cạnh, Sanh Tiêu nghiêng đầu “Tối hôm qua anh nói gì vẫn còn nhớ chứ ?”

“Không cần sốt ruột như vậy.”

“Ba tháng này, tôi muốn về trường ở.” Cô kín đáo quan sát thần sắc y “Anh đã tin tôi như vậy, sau này còn nhiều thời gian mà.”

Y nhẫn nhịn, nghĩ đến mục đích của mình, hay là đồng ý với cô ?

Khi Mạch Sanh Tiêu bắt đầu thu dọn hành lý, dì Hà tiến vào phòng, nghe thấy cô đang vui vẻ hát, trên khuôn mặt trắng nõn đong đầy nét vui sướиɠ “ Mạch tiểu thư có chuyện gì mà vui vậy ?”

“ Dì Hà. » Sanh Tiêu rất thích bà, cô thả đồ trong tay xuống “ Hôm nay cháu muốn chuyển đi, cám ơn dì đã chăm sóc cháu những ngày ở đây.”

“Rời đi?” dì Hà nhìn sắc mặt cô, bắt gặp khóe miệng cô toàn là ý cười, thì cẩn thận và dè dặt hỏi lại “Vậy khi nào cô sẽ về ?”

Mạch Sanh Tiêu cầm quần áo xếp vào vali, dùng sức nén xuống “ Cháu không trở lại đâu.”

Khi nói những lời này, đôi mắt đều tràn ngập vui vẻ.

Dì Hà không tiện hỏi thêm, cùng dọn đồ giúp cô. Đồ của Sanh Tiêu rất ít, chỉ có một số quần áo mà Duật Tôn mua cho, bình thường cô đều không mặc, chỉ mặc rất đơn giản khi ở Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Vừa ra khỏi phòng, Sanh Tiêu như chú chim nhỏ được tự do, mang theo vali vui vẻ nhảy chân sáo trên đường, cô đi xe bus về trường học, rời khỏi Duật Tôn, thời gian nhanh chóng khôi phục lại sự yên bình vốn có.