Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 120: Thi đấu xếp hạng ngoại môn thượng tông (2)

Sau khi Lã Thống rời đi, Vũ Phàm ở lại quan sát được một lúc nữa thì vòng loại thi đấu tỷ võ xếp hạng ngoại môn Thương Huyền tông cũng khép lại, bởi vì tất cả các đệ tử nằm trong ngũ thập cường bảng đều lựa chọn tái khiêu chiến sau hai ngày tịnh dưỡng, dẫu sao đây cũng là đặc quyền của họ.

Ngoài Lã Thống ra, Vũ Phàm chỉ để ý đến hai người nữa là Giả Tư Đạo và La Tiểu Phong, hai tên này thực lực kém hơn Lã Thống một chút, nhưng theo Vũ Phàm quan sát thấy thì tính tình của hai tên này cũng không tệ, đáng để kết giao bằng hữu.

Mị Nguyệt lạnh lùng lướt qua người Vũ Phàm, một câu chào hỏi xã giao nàng cũng buồn nói.

Vũ Phàm lắc đầu cười cười tự giễu, chỉ vì hắn đến gặp Lã Thống mà đối phương lại để bụng như vậy, thật là bất khả tư nghị. Hắn đứng dậy chào hỏi xã giao với mấy vị sư huynh, sư tỷ là đệ tử của trưởng lão nội môn xong thì cũng rời đi, phong thái của hắn vô cùng bình thản, đạm mạc.

Mị Cơ nhìn theo bóng lưng của chất nữ, trong lòng thở dài, Mị Nguyệt hành xử như vậy thì đại sự khó thành, để người khác nắm bắt được cảm xúc của bản thân đã là một thất bại rồi.

Ngược lại, Mị Cơ lại thấy hứng thú với Vũ Phàm, hắn từ đầu chí cuối, gương mặt phẳng lặng không một chút gợn sóng, khi cười khi không, nhưng chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào ra bên ngoài.

"Ồ, tên tiểu tử của lão Nhậm cũng có chút môn đạo đấy chứ!"

Nàng mỉm cười một cái thật quyến rũ rồi xoay người rời đi.

Doanh Tấn Khải đột nhiên tiến đến chỗ của Vũ Phàm, trông vẻ mặt của hắn dường như cũng không phải là muốn kiếm chuyện với Vũ Phàm, hắn từ xa đã lớn tiếng nói:

- Khương đệ, ta có thể nói với đệ một vài câu được hay không?

Vũ Phàm dừng lại cước bộ, xoay người nói với Doanh Tấn Khải.

- Doanh huynh cứ nói.

Vũ Phàm nhìn Doanh Tấn Khải một lượt, theo như Vũ Phàm suy đoán khả năng là hắn muốn xác nhận chuyện của Mị Nguyệt và Mã Lương.

Doanh Tấn Khải hỏi hắn.

- Không biết là Khương đệ có biết Mị Nguyệt sư tỷ hay không?

Vũ Phàm giả bộ suy nghĩ một lát rồi nói:

- Mị Nguyệt sư tỷ thì đệ có biết, nhưng cũng chưa từng nói chuyện qua lần nào, không biết là Doanh huynh đột nhiên hỏi chuyện này là có việc gì?

Doanh Tấn Khải lại hỏi tiếp:

- Nàng có từng tới gặp ngươi nhờ vả chuyện gì hay không?

Vũ Phàm lắc đầu, hắn nói:

- Chuyện này, quả thực là không có! Không biết là Doanh huynh muốn hỏi những thứ này để làm gì?

Doanh Tấn Khải cười cười rồi nói: — QUẢNG CÁO —

- À cũng không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi.

Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:

- Vậy nếu Doanh huynh không còn việc gì cần hỏi đệ nữa thì đệ xin phép cáo từ.

Doanh Tấn Khải gật đầu nói:

- Hẹn ngày sau tái ngộ.

Nhìn bóng lưng của Vũ Phàm đang rời đi, hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng vô vàn câu hỏi, tại sao Mị Nguyệt lại ra tay với hắn chứ, chẳng lẽ vì đệ đệ của nàng Mị Nhiễm thật sao, nếu vậy thì, hắn quả thực đau lòng.

Doanh Tấn Khải trong lòng đang lên một cổ lửa giận, nếu như ngày đó Vũ Phàm không đến gặp Mã Lương, thì Mị Nguyệt cũng sẽ có cách khác để đối phó với hắn, tên họ Doanh trong lòng vô cùng buồn bực, rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới phải.

"Mị Nguyệt, tại sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy? Tại sao? Vì đệ đệ của nàng ư? Chẳng lẽ trong trái tim nàng thật sự không có hình bóng của ta?"

Vũ Phàm leo lên xe ngựa, trở về Khương phủ.

Ngồi trên xe ngựa, Vũ Phàm đột nhiên mỉm cười tà đạo, chuyện này càng lúc càng thú vị.

- Lão bá, đến tửu lâu bắc thành.

- Vâng thưa công tử!

Lão phu xe quất roi vào mông Thiên Lý Mã, nó hí lên một tiếng rồi bắt đầu phi nước đại, đường xá ở Trung Thổ rất lớn, nên mới có thể thoải mái di chuyển như vậy.

Càng đi về phía cổng thành, người càng đông dần, nhất là khi trời về chiều như thế này, người từ ngoài thành tràn vô để tá túc qua đêm càng nhiều.

Ở xa xa, một cái tửu lâu cao chín tầng, ước chừng hơn mười tám trượng, dần dần xuất hiện trong tầm mắt.

Ở trên lầu cao, một vị công tử đưa mắt nhìn xuống xe ngựa của Vũ Phàm, tự mình lẩm bẩm nói:

- Cuối cùng cũng đã đến.

Vũ Phàm tiến lên lầu cao nhất ở nơi đây, ngó nghiêng xung quanh tìm Tề Hạo Long, từ một góc tửu lâu, Tề Hạo Long huơ huơ tay chào hắn.

- Vũ huynh, ta ở đây.

Vũ Phàm gật đầu đáp lời hắn, rồi nhanh chóng đi sang bên đó, nhìn thấy y cả người lành lặn, Vũ Phàm liền đoán hẳn là tên này đã nghe theo lời hắn, từ bỏ thi đấu xếp hạng ngoại môn năm nay ở Tiên Đạo Học Phủ.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm cười nói:

- Huynh đã nghĩ thông rồi ư?

Tề Hạo Long gật đầu, gương mặt vui vẻ nói:

- Ngồi quan sát một ngày, ta cảm thấy nghe theo lời của huynh là quyết định sáng suốt, cổ nhân có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nâng ly lên nói với Tề Hạo Long:

- Nào, mời huynh!

- Mời Khương huynh!

Tề Hạo Long hẹn gặp Vũ Phàm là bàn về chuyện kết minh ở Trung Thổ thành, y nói ở Trung Thổ thành này, người mà y tin tưởng và cảm thấy đáng để kết đồng minh chỉ có vài người, trong đó có Vũ Phàm. Hơn nữa, tranh đoạt giữa các vị công tử, các vị đệ tử của vương giả lúc nào cũng phức tạp, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, cho nên việc kết minh rất quan trọng, để bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau đối phó với những vị công tử khác ở đây.

- Ta nghe nói Triệu Hoàng Yết vừa tiến vào nội môn học phủ đã lọt vào tám mươi người mạnh nhất nội môn?

Tề Hạo Long gật đầu, hắn nói:

- Tên Hoàng Yết này quả thật một thân thực lực không tồi, Kết Đan sơ kỳ không có ai là đối thủ của hắn, trưởng lão ở nội môn bây giờ rất xem trọng hắn, nghe nói viện trưởng cũng có ý bồi dưỡng.

Vũ Phàm gật đầu, chuyện này cũng không có gì là lạ, Triệu gia đang muốn thống trị ở Trung Thổ thành, tất cần phải có thêm một hai cái cổ thụ đến chống đỡ, mà nhân tuyển thích hợp nhất để thu hút mấy lão cự đầu chỉ có thể là hai huynh muội Triệu gia.

Mà cũng không riêng gì Triệu gia, hầu như các thế gia ở nơi này, đều lựa chọn rải đều con cháu của mình ra các thượng tông ở chỗ này, hòng muốn lấy được sự ủng hộ của các thượng tông đối với gia tộc của bọn họ.

Tên họ Tề lại nói tiếp:

- Vậy huynh nghĩ là tự lập thế lực riêng tốt hơn hay là bái nhập thế lực ở nơi đây tốt hơn?

Vũ Phàm trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cả hai đều tốt!

- Mời Khương huynh chỉ điểm.

Vũ Phàm liền bày tỏ quan điểm của hắn cho Tề Hạo Long nghe.

Theo như Vũ Phàm tính toán, việc thành lập một thế lực riêng và kết minh với các công tử khác ở nơi này sẽ có lợi về nhiều mặt hơn cho bọn họ. Bởi vì nếu gia nhập thế lực có sẵn, bọn họ rất khó có thể mời chào thủ hạ, mời chào với danh nghĩa dưới trướng bọn họ thì không ổn vì nó trái với đạo nghĩa, mà dưới trướng công tử khác thì lại càng không ổn, vì như vậy khi bọn họ muốn tách riêng ra rất khó. Còn nếu tự xây dưng thế lực riêng và kết minh với nhau thì bọn họ đều có thể tự do mời chào thủ hạ, đồng thời cũng không lo chuyện phải làm việc cho ai.

- Kết minh? Khương huynh phân tích rất có lý, ta cũng nghĩ như vậy là tốt nhất cho chúng ta ở thời điểm hiện tại.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm gật đầu:

- Ở chỗ này long ngữ hỗn tạp, luôn phải phòng bị cho bản thân một con đường lui mới là tốt nhất, đừng quá phụ thuộc vào người khác.

Tề Hạo Long uống chén rượu trong tay, híp mắt nhìn Vũ Phàm, cái tên họ Khương này, quả nhiên mưu trí hơn người.

- Đa tạ Khương huynh chỉ điểm, ta mời huynh một ly, từ nay chúng ta mãi mãi là hảo hữu.

Vũ Phàm mỉm cười, cạn chén với hắn.

Lời này của Tề Hạo Long vậy mà lại là thật, Trúc Quân Tử cổ trùng đã xác nhận câu nói này của đối phương là thật lòng, nếu như vậy, hắn cũng không ngại mà giao hảo với đối phương.

- Vậy Khương huynh đã nhắm ai chưa?

- Đã có, nhưng cần phải quan sát thêm, hơn nữa, có lẽ sẽ phải cạnh tranh với mấy vị công tử khác không ít thì nhiều.

Vũ Phàm chậm rãi nói, con mắt của hắn mang theo suy tính sâu xa nhìn về hoàng hôn ở bên ngoài tửu lâu.

Tề Hạo Long gật đầu đồng tình với hắn, người mà bọn họ nhắm tới, thì các công tử khác cũng sẽ chú ý tới.