Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 60: Ꮆiết người!

Vũ Phàm di chuyển được hồi lâu liền thoát khỏi đồng cỏ lau, tiến vào bên trong rừng trúc rậm rạp, hắn thả ra thần thức vừa di chuyển vừa cảnh giác động tĩnh xung quanh.

"Có người!" Vũ Phàm lập tức tìm chỗ ẩn náu quan sát động tĩnh ở phương hướng phát ra tiếng động vừa nãy.

Đới Hạo Nhiên mặt mày ngưng trọng cẩn thận di chuyển bên trong rừng trúc, tay hắn lăm lăm cầm chắc thanh kiếm trên tay, trên người dính đầy máu tanh lẫn bụi bặm, tóc tai bù xù vô cùng.

"Hẳn là vừa mới giao chiến xong!". Vũ Phàm lẳng lặng quan sát tên họ Đới, ngay khi tên họ Đới dừng lại thở dốc, Vũ Phàm đột nhiên đánh tới.

Choang!

Đới Hạo Nhiên cũng không phải hạng gà đất chó sành, hắn đỡ được loạt phi châm này của Vũ Phàm, hắn hét lớn.

- Ngươi là ai? Dám sát hại đồng môn ngươi muốn chết sao?

Vũ Phàm hừ lạnh, hắn không đáp lời của Hạo Nhiên, kiếm trong tay đâm tới một cách mãnh liệt, hoàng kim kiếm khí nồng đậm lao về phía Hạo Nhiên vô cùng hung mãnh.

Choang! Choang! ...

Hạo Nhiên cố gắng chống đỡ bằng chút hơi tàn, hắn vừa tao ngộ chiến đấu với Man Lực Hùng bát trọng thiên xong bây giờ còn chưa kịp hồi sức lại bị người ta tập kích.

Vũ Phàm thôi động Thần Long Bát Bộ thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt của Hạo Nhiên, liên tục để lại tàn ảnh làm hắn rối trí, Vũ Phàm cứ vậy du kích làm hắn hoảng sợ không thôi.

Đột nhiên Đới Hạo Nhiên đâm bừa về phía trước một kiếm, hiển nhiên một kiếm này đâm vào hư ảnh của Vũ Phàm, kiếm chiêu chấn nổ không khí trước mặt ầm ầm từng đợt.

"Hỏng bét!" Hạo Nhiên vừa kêu thầm trong lòng thì thấy yết hầu truyền đến một cảm giác ngòn ngọt, một cái phi kiếm đâm xuyên cổ của hắn.

Hai mắt hắn trợn lớn, cả thân thể ngã gục trên mặt đất, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước trân trân, đến lúc mất mạng hắn cũng không đoán ra đối phương là ai.

Vũ Phàm thu lại Ám Hồn Kiếm rồi tiện tay thu lấy nhẫn trữ vật của tên Hạo Nhiên cất vào bên trong, sau đó nhanh chóng dùng độc hủy thi diệt tích.

Vũ Phàm vừa rải độc, vừa thả thần thức ra tìm kiếm xung quanh một lượt để chắc rằng không có kẻ nào khác ở quanh đây. — QUẢNG CÁO —

Làm xong hết thảy Vũ Phàm lập tức rời đi, sở dĩ hắn gϊếŧ Hạo Nhiên là bởi vì Đới gia huynh đệ nhiều lần nhằm vào hắn hơn nữa còn đẩy Trịnh Tuấn Hào vào con đường ma đạo dẫn đến hại cả nhà thúc thúc hắn bỏ mạng, hắn nào có thể bỏ qua cho chúng dễ dàng được.

Ngay khi Vũ Phàm thấy có cơ hội ra tay liền trực tiếp gϊếŧ chết tên Đới Hạo Nhiên báo thù rửa hận cho người đã khuất.

Vũ Phàm cắn nát một viên Hồi Khí Tán rồi nuốt xuống nhanh chóng hồi lại chân khí, lại bỏ thêm một viên vào trong miệng thế chỗ cho viên vừa nãy, cứ như vậy chân khí của hắn luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Còn sức bền của hắn đã ở một đẳng cấp khó mà có thể tưởng nổi, hơn mười năm ròng rã đầm mình luyện tập dưới đáy sông đã tôi luyện cho hắn một sức bền vô cùng khủng khϊếp.

Vũ Phàm di chuyển thêm được một lúc thì dường như Hoàng Kim Xích Ngô Công cảm nhận được gì đó nên nó hưng phấn liên tục truyền tin đến thức hải Vũ Phàm, dựa theo sự chia sẻ giác quan của cổ trùng Vũ Phàm đem sự chú ý của hắn dời đến hướng đông bắc.

"Cổ Trùng bẩm sinh mẫn cảm với linh thảo và bảo dược có lẽ là ở bên đó có thứ gì đó hấp dẫn nó!" Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi thay đổi phương hướng di chuyển đi về phía đông bắc.

Đi được một đoạn thì trong tầm mắt của hắn xuất hiện mấy cây nấm Linh Chi, dựa theo kích thước và mùi hương thì Vũ Phàm ước chừng nó khoảng bốn năm trăm tuổi thậm chí có thể hơn.

"Phát tài rồi!" Vũ Phàm cẩn trọng nhìn ngó xung quanh một lượt rồi điều động Hoàng Kim Xích Ngô Công trườn qua đó thăm dò phía đối diện một vòng.

Xác định không có nguy hiểm gì hắn liền lập tức lao qua đó, trong vòng hai ba mươi giây đào hết mười gốc Linh Chi bỏ vào hộp gỗ cất vào không gian giới chỉ, làm xong hắn liền nhanh chóng rời đi.

Đi được một lúc thì Vũ Phàm xác định hình như hắn đang đi loanh quanh ở một chỗ.

Vũ Phàm lấy Nhất Niệm kiếm chém lên mặt đất làm dấu rồi tiếp tục di chuyển.

Khoảng nửa canh giờ sau hắn lại quay về chỗ cũ, vết chém của hắn trên mặt đất vẫn còn mới.

"Không ổn! Là mê trận!"

Đây là lần đầu tiên Vũ Phàm bị vây trong mê trận nên hắn có chút ngưng trọng, hắn cẩn thận nhìn từng ngóc ngách trước mặt hy vọng nhìn ra được sơ hở để phá trận.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm rút Nhất Niệm kiếm ra khỏi võ, huy động chân khí trong cơ thể truyền vào thân kiếm, hắn quét ngang một đường, kiếm chiêu Quang Lưu Trảm ầm ầm chém lên một khóm trúc ở trước mặt.

Oành! ... Xào xạc * ... tiếng lá trúc rơi lả tả trên mặt đất, mấy cây trúc rung lên dữ dội một hồi mới dừng lại nhưng tính ra đám trúc đó không hề suy suyễn nó vẫn đứng sừng sững ở đó.

Vũ Phàm hít một ngụm khí lạnh, một kích vừa rồi hắn dùng tới 8 thành khí lực vậy mà chỉ lưu lại vết ngấn trên thân trúc, vậy là dự định chặt trúc phá trận của hắn đã thất bại, nếu như chém hết rừng trúc này hắn cũng không biết phải đến bao giờ mới xong.

Hơn nữa nếu chẳng may động tĩnh quá lớn hấp dẫn yêu thú chú ý đến chỗ này thì càng nguy hiểm hơn cho hắn mà thôi.

Vũ Phàm tìm một chỗ tuỳ ý ngồi xuống, hắn động ý niệm lệnh cho Hoàng Kim Xích Ngô Công chui xuống dưới mặt đất thăm dò một lượt liền phát hiện ở bên dưới có vô số đường cấm chế đang lưu chuyển.

Hắn cẩn thận ghi nhớ lại mấy đường cấm chế này rồi dùng tinh thần lực tái hiện nó lại một lượt ở trong thức hải để lưu trữ.

Xong xuôi Vũ Phàm tiếp tục sai Hoàng Kim Xích Ngô Công đi tìm mắt trận, hắn liền phát hiện ở đây có tổng cộng bảy cái mắt trận, bố trí thành một vòng tròn chu vi ước chừng một dặm.

"Trước đào mấy cái món đồ này lên đã!"

Nghĩ là làm Vũ Phàm lấy ra cái xẻng từ trong không gian giới chỉ, theo phương hướng của Hoàng Kim Xích Ngô Công đi tới mắt trận thứ nhất bắt đầu hì hụi đào đất.

Khoảng hai canh giờ sau ...

- Mẹ nó a! Không ngờ đất ở đây cũng cứng như vậy!

Vũ Phàm quệt mồ hôi trên trán rồi lẩm bẩm hắn hì hục hơn hai canh giờ mới đào được có ba cái mắt trận, còn tận bốn cái nữa tính ra cũng phải ba canh giờ nữa mới có thể làm xong.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại mấy món này nhìn sơ qua liền có thể thấy không phải vật tầm thường nên hắn cũng ráng kiên trì đào bới để lấy bảo vật.

Còn chuyện dùng kiếm để lật tung mặt đất lên hắn cũng đã có nghĩ tới, nhưng như vậy khác gì lạy ông tôi ở bụi này hấp dẫn kẻ khác và yêu thú kéo đến đây, nên hắn đành phải dùng hạ sách này.

Vũ Phàm ngửa cổ nhìn lên cao, dường như trong này không có khái niệm sáng tối, mặt trời to lớn ở trên đỉnh đầu của hắn cứ như vậy đã suốt mấy canh giờ liền không hề suy suyễn.

— QUẢNG CÁO —

Cuối cùng hắn cũng đào nốt cái mắt trận thứ bảy lên, bảy cái mắt trận này đều có hình dáng một cái la bàn, có không gian tương đối nhỏ ở bên trong dùng để chứa một ít linh thạch thượng phẩm, hình như là để duy trì trận pháp, nhưng mà chỉ còn lại vài viên, ước chừng khoảng bốn năm viên mỗi cái, tổng cộng 40 viên cả thảy.

- Ha ha, có công đào đất có ngày phát tài, ha ha ...

Vũ Phàm đắc ý cười hắc hắc trong lòng một trận, hắn yêu thích vuốt ve cái xẻng ở trong tay, quả nhiên tiền bối Lệ Phi Vũ không có lừa hắn, đi vào bí cảnh tuyệt đối phải mang theo xẻng a!

Lúc mắt trận thứ ba bị Vũ Phàm đào lên thì mê trận cũng bị hoá giải, giải quyết chuyện ở đây ổn thoả hắn lại tiếp tục hành trình tiến về cung điện ở phía trước.