_Em chờ có lâu không? - Lý Anh Kiệt kéo ghế ngồi xuống, cười tươi như hoa.
_ Dạ không! - cô đẩy bát mì nóng hổi, bốc khói nghi ngút - Anh ăn đi kẻo nguội!
Trong mắt cô long lanh, thoáng một chút nước.
Đau lòng!
Nhưng ngay lập tức, cô kìm nó lại.
"Mày không thể tuôn ra đâu, con ngốc ạ!"
Ngọc Di tự nhủ.
Thoáng thấy nét không vui hiện lên sâu trong đáy mắt cô, anh lo lắng hỏi:
_ Em khó chịu trong người à?
_Dạ không! - cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo - À mà khi nãy anh để quên di động đó! Có một cuộc gọi đến!
Kiệt cầm lấy cái điện thoại, chút cảm giác hồi hộp, lo lắng bỗng dấy lên trong lòng.
_ Em có nghe máy không? Là ai gọi vậy?
_ Em đâu có biết!
Không gian căng thẳng tràn về. Miệng nhạt.
Lòng đắng.
Hai người đối nhau, không nói không rằng như có một chướng ngại vật to tướng nhưng vô hình chắn ngang. Bát mì mất ngon.
Được vài đũa, Ngọc Di đứng phắt dậy:
_ Em bắt taxi về trước!
Cô lao vùn vụt qua đám khách đang nhìn bằng ánh mắt tò mò. Họ nhìn Ngọc Di, rồi quay sang nhìn anh cũng đang vội vã đuổi theo.
_ Ngọc Di. Ngọc Di.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. "Có phải là ca sĩ Lý Anh Kiệt?", " Cô ta là bạn gái à?"...
Mặc kệ mọi thứ xung quanh. Mặc kệ anh cứ gọi. Cô vẫy tay bắt taxi.
Két.
Chiếc Vinasun đỗ trước mặt Ngọc Di. Cô mở cửa, toan ngồi vào nhưng cổ tay bị giữ chặt, kéo mạnh về phía sau khiến toàn thân cô quay một vòng.
Mặt đối mặt.
_ Em bị sao vậy hả? - Kiệt lau những giọt nước mắt mặn chát trên má cô.
_Buông tôi ra! - cô vùng vẫy.
_ Có chuyện gì thì nói cho anh biết chứ? - Kiệt ôm chặt cô. Siết mạnh.
_ Đồ phản bội! - Ngọc Di dồn hết sức, đẩy thân hình cao to ra. Lực đẩy hợp với lời nói, quá sức, khiến Kiệt bất giác lùi về phía sau.
_ Là Hà Tử Di à? - anh nhỏ giọng.
_ Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi có thù oán gì với anh sao? Anh còn tiếp cận ba tôi, liên lạc với Tử Di, có phải các người bắt tay nhau để lừa dối tôi đúng không? Tôi đau khổ thế này còn chưa đủ sao? Phải tận mắt thấy tôi chết ở đường cùng thì các người mới vừa lòng hả dạ à? - toàn thân cô mềm nhũn.
Mọi cảm xúc, uất ức trong lòng được giải thoát. Tảng đá xuất hiện kể từ khi không còn hình bóng quen thuộc ấy bên cạnh cũng nhẹ được vài cân. Mặt mày toàn nước là nước.
_ Bình tĩnh nào, Ngọc Di! - giọng anh nhẹ tựa làn khói, chậm chạp ôm cô. Không siết nhưng rất chặt.
Xung quanh, ánh sáng từ các máy điện thoại bắt đầu loé lên cùng với tiếng chụp ảnh "tách", "tách".
_ Làm ơn! Buông em ra đi! Em đã mệt mỏi quá rồi! - giọng cô run run.
_ Hãy nghe anh giải thích! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!
Nói rồi Kiệt lắc tay với người tài xế. Ông ta hiểu ý, lái xe đi.
_ Rời khỏi đây thôi! - anh đỡ lấy toàn thân Ngọc Di, dìu đi.
---------------------------
Chiếc BMW lăn bánh, chở hai người đến một nơi khá vắng vẻ rồi dừng hẳn.
_ Nói nhanh đi! - cô thẩn thờ như cái xác không hồn.
_ Thật ra... lúc đầu anh và Hà Tử Di...
_ Hừ! - Ngọc Di nhếch môi. Một nụ cười khinh bỉ. - Tôi biết ngay mà!
_ Phải! Đã vạch sẵn kế hoạch nhưng cuối cùng... anh từ bỏ.
Ngọc Di chỉ im lặng, vẻ bất cần đời, đặt ngón tay lên chốt cửa, toan mở ra.
_ Anh yêu em! Cũng vì quá yêu em nên anh mới đồng ý hợp tác với con người tiểu nhân như cô ta!
Cô khựng lại.
_ Tiểu nhân? - hai hàng lông mày khẽ cau - Anh nói cô ta tiểu nhân. Vậy thì em của cô ta cũng như vậy, phải không?
_ Thôi mà Ngọc Di! Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi....
Cạch.
Cửa mở toang.
Cô chạy ra ngoài.
Khóc?
Không!
Hết nước mắt rồi!
Đau?
Không!
Trái tim chai sần rồi!
Đâu còn có thể cảm nhận được thế nào gọi là tổn thương, thế nào gọi là phản bội.
Chính cô cũng không rõ mớ cảm xúc hỗn độn đang dâng trào trong lòng mình.
Ngọc Di tăng tốc.
Mùa đông ở Mỹ lạnh, lạnh lắm.
Cô mặc cho từng cơn gió tạt vào mặt. Rát.
Phía sau là Lý Anh Kiệt đuổi theo.
Đến ngã ba... Cô ngừng lại, thở dốc, ngoái đầu nhìn lại, Kiệt gần ngay trước mắt.
_Tôi không muốn thấy anh! - Ngọc Di hét lên, mặt đỏ rần.
Rồi cô phóng ngang qua đường.
Giữa dòng xe đang lao vun vυ't.
Một thân hình gầy guộc. Hoảng loạn.
Tin.... Tin... Tin....
Kèn xe bóp onh ỏi.
Thứ ánh sáng phát ra từ đèn ô tô chiếu thẳng vào mặt. Chói mắt. Ngọc Di đưa hai tay lên che. Trên gương mặt thanh thoát hiện lên nét sợ hãi tột độ, trắng bệch.
_ Ngọc Di! - tiếng gào thét của Lý Anh Kiệt vang lên cùng lúc với...
Kít....
Rầm....