Bạn Cùng Phòng Đều Thèm Khát Thân Thể Tôi

Chương 1.3 Xem bướm / móc cua / chơi lưỡi / triều xuy phun nước (H)

Vệ Lăng ôm lấy Hề Dao, dịu dàng dỗ dành bé người đẹp ở trong ngực: “Hơn nữa, bướm nhỏ của cậu xinh đẹp như vậy, cậu chưa từng tự nhìn qua sao, giống y như một cánh hoa luôn.”

Hề Dao còn chưa kịp cảm động xong đã nghe thấy lời nói tục tĩu của anh, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, đương nhiên là cậu đã nhìn thử rồi, nhìn ở trong gương đó, chẳng qua lực chú ý của cậu đều đặt ở trên chỗ có nhiều hơn người khác một bộ phận kia, chưa từng nghĩ tới vấn đề nó có đẹp hay không, mà ai lại rảnh để nghĩ đến việc này chứ!

Thấy cậu không khóc nữa, Vệ Lăng liền buông cậu ra: “Lại đây, cậu ngả ra đằng sau một chút, để tớ nhìn cho rõ.”

Hề Dao tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn làm theo lời anh, Vệ Lăng tốt như vậy, chắc chắn sẽ không hại cậu đâu: “Làm sao thế, còn phải nhìn nữa hả?”

Vệ Lăng dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp bóp hộŧ ɭε nhỏ núp ở bên trong, khiến Hề Dao phải phát ra một tiếng hừ nhẹ ngọt ngào: “Vệ Lăng … Cậu đừng …”

Vệ Lăng ngẩng đầu nhìn bé người đẹp đang không biết nên làm gì, trong mắt hiện lên một tia tối tăm, anh dùng ngữ điệu của bác sĩ hỏi thăm bệnh nhân: “Có phải gần đây bướm nhỏ cứ luôn chảy nước không?”

Hề Dao thấy anh như vậy, cũng đỏ mặt mà nghiêm túc trả lời: “Ừm, bắt đầu từ tuần trước, chảy ra rất nhiều nước, qυầи ɭóŧ cũng không đủ để thay nữa, lúc đó mới đi mua băng vệ sinh dạng ống về dùng.”

Vừa nói, cậu vừa chu chu miệng, cứ như làm nũng, lại như có cả giận dỗi.

Tay Vệ Lăng đưa xuống phía dưới tìm kiếm, đâm thọc ở bên ngoài cửa mình mềm mại ẩm ướt: “Ừm, để tớ kiểm tra bên trong cho cậu chút vậy, cậu nhấc chân lên rồi dạng ra.”

“Ò.”

Hề Dao nghe lời, gập đầu gối lên thành hình chữ M, dựa lưng vào tấm gương ở đằng sau, hai chân lại bị Vệ Lăng đẩy mở thêm sang hai bên, khe thịt ở giữa đùi không có gì che chắn mà phơi mình rộng mở, lộ ra cảnh đẹp làm người ta mơ màng, cúc hoa nhỏ ở phía sau cũng xuất đầu lộ diện trước mặt người đàn ông.

Tiếng hít thở của Vệ Lăng không tự giác mà nặng nề hơn một chút, anh nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt vừa vặn ngang với cảnh đẹp giữa hai chân Hề dao, anh duỗi tay đẩy ra hai cánh môi thịt khép thật chặt, lại bắt đầu xoa nắn lên hộŧ ɭε non mềm.

“Ô …”

Nơi đó ngay cả cậu cũng chưa từng chạm vào, bị xoa nắn như vậy, Hề Dao thiếu chút nữa kêu lên “Vệ, Vệ Lăng, sao lại phải ấn chỗ đó a?”

Vệ Lăng nghiêm túc nói: “Để khám bệnh cho cậu.”

Khám bệnh là như vậy ư? Hề Dao không hiểu, Vệ Lăng là dân chuyên nghiệp, thôi vẫn là nghe lời anh đi.

Vệ Lăng dùng ngón trỏ cùng ngón áp út vuốt ve ở hai bên hộŧ ɭε, sau đó lại dùng ngón giữa xoa nắn đầu viên thịt nhỏ, một cái tay khác cũng không rảnh rỗi, tùy ý đâm thọc ở vùng đáy chậu, ngón tay còn thường xuyên bị cái miệng nhỏ kia hơi nuốt vào một chút, ấm áp ẩm ướt bao bọc lấy, theo tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập của Hề Dao, động tác của Vệ Lăng cũng càng lúc càng tăng tốc.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, rốt cuộc Hề Dao cũng không nhịn được mà ư ư rêи ɾỉ, cậu duỗi tay muốn đẩy đôi bàn tay đang chọc ghẹo cậu ra, lại phát hiện không còn sức mà đẩy, liền muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Vệ Lăng đẩy ra, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn bị người ta dùng tay chơi, cửa mình khẽ đóng khẽ mở, Vệ Lăng đột nhiên dùng sức ấn hộŧ ɭε một cái, Hề Dao liền hét lên, thân mình run rẩy phun ra một lượng lớn nước da^ʍ, trong đầu trống rỗng.

Vệ Lăng bị cảnh tượng phun nước mỹ lệ làm cho chấn động, hô hấp liền cứng lại. Nước da^ʍ đều chảy hết vào trong bồn rửa tay, trong lòng anh cảm thấy hơi tiếc, mắt nhìn bướm nhỏ vẫn còn đang run rẩy phun nước kia, chóp mũi cũng ngửi được hương vị ngọt ngào dâʍ đãиɠ, Vệ Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, há miệng ngậm lấy lỗ nhỏ xinh đẹp, dùng sức mυ'ŧ nước sốt từ bướm non vào trong miệng.

Vừa bị móc cua đến cao trào xong lại bị đầu lưỡi to xâm lược, Hề Dao không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, thân thể liền co rút một trận, cậu dùng chân đạp đạp bả vai của Vệ Lăng: “A … Đừng liếʍ, bẩn lắm.”

Bé người đẹp rốt cuộc cũng ý thức được, đây không phải là quy trình khám bệnh bình thường.

Vệ Lăng mυ'ŧ toàn bộ nước da^ʍ ngọt ngào vào trong miệng, hàm hồ nói: “Không bẩn, rất ngọt, bé cưng cậu nếm thử đi.”

Anh ngẩng đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ hồng nhuận của Hề Dao, đầu lưỡi vói vào bên trong tìm kiếm, để cho cậu nếm được hương vị nước da^ʍ của chính mình.

Cái miệng của Hề Dao bị người khác tiến quân thần tốc, khuấy loạn một phen, chỉ có thể tội nghiệp vô cùng mà ngậm lấy đầu lưỡi lớn của người đàn ông, răng lưỡi ở trong miệng cậu như lộn xộn hết cả, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt nước bọt của người đàn ông cùng nước da^ʍ của mình xuống bụng.