Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng

Chương 3.2

Khi Tề Tiểu Mẫn đang nói chuyện, Tô Tử Mặc nhìn bốn phía xung quanh, anh nhận thấy một điều rất kỳ lạ, trong phòng tắm có đủ loại đồ dụng hiện đại nhưng phòng khách lại không có TV hay điện thoại, xung quanh đều xám xịt và cũ kỹ, không có giá bán hay ghi chú trên đồ đạc, nhưng trên chiếc bình sứ trắng bình thường trông bẩn thỉu trên bàn cạnh giường lại xuất hiện bảng giá.

[Hình hoa giá rẻ (không có cấp bậc)]

[Giá: 1 nguyên]

[Mô tả: Một chiếc bình rẻ tiền chất lượng rất thấp, bị lây dính hơi thở thế giới Ác mộng, nhưng không có đột biến xảy ra. ]

Lại là 1 nguyên?

Khi Tô Tử Mặc cảm thấy có chút kỳ lạ, anh nghe Tề Tiểu Mẫn nhắc tới Trịnh Minh, trong tiềm thức nhìn gậy gỗ kỳ lạ mà Trịnh Minh đang cầm trên tay. Thật bất ngờ, Tô Tử Mặc thực sự nhìn thấy những ghi chú liên quan đến cây gậy.

[Gậy gỗ (một sao)]

[Giá: 10 nguyên]

[Mô tả: Một chiếc gậy được gia công đơn từ gỗ của một cây thông trồng bên cạnh ngôi mộ của lệ quỷ. Nó bị nhuốm một chút oán khí lệ quỷ, nó có thể tấn công hồn ma ở một mức độ nhất định, nhưng rất dễ bị hư hại . ]

[Mức độ thiệt hại: 86%]

Đây là lần đầu tiên Tô Tử Mặc nhìn thấy một sản phẩm "một sao", Tề Tiểu Mẫn gọi nó là “vũ khí”, nhưng Tô Tử Mặc chỉ thấy đây là một sản phẩm chất lượng bị hao tổn với giá bán không cao, hơn nữa nó là đồ của người khác.

Tô Tử Mặc nghiêm túc nhìn vào đôi giày cao gót mà Hàn Lăng ném trên mặt đất, và bên cạnh là chiếc cặp của nam sinh không biết tên ôm vào trong ngực, những đồ vật này là đồ dùng cá nhân của người rèn luyện, cũng không hiện dòng ghi chú như thanh gỗ, điều này cũng chứng tỏ rằng cái gậy gỗ kia có chút đặc biệt.

Tề Tiểu Mẫn nói có vẻ đúng, cây gậy đó là do Trịnh Minh mang ra từ thế giới Ác mộng khác.

Rốt cuộc, ông ta là người duy nhất trong phòng trải qua ba cái thế giới Ác mộng.

“Đã trôi qua gần hai mươi phút, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!” Trịnh Minh nhìn thoáng qua thời gian được khắc bằng máu trên tay phải, từ trên giường chậm rãi đứng dậy.

“Không… không phải có hơn mười phút sao?” Nam sinh mập mạp ôm cặp sách, lúc này lại có vẻ rụt rè đứng trong góc phòng, anh ta hoàn toàn không muốn rời đi nơi trú ẩn.

“Tiền bối trong thế giới Ác mộng trước nói rằng ở trong phòng trú ẩn càng lâu thì tình huống càng nguy hiểm, vì vậy phải rời khỏi nơi trú ẩn sớm vài phút mới là lựa chọn an toàn nhất.” Tề Tiểu Mẫn kiên nhẫn giải thích.

"Nếu tiếp tục ở trong phòng trú ẩn, chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì? Ở trong bóng tối hành lang bên ngoài ẩn chứa cái gì?" Bởi vì lời giải thích của hai vị tiền bối rất mơ hồ, Tô Tử Mặc rất trực tiếp hỏi, cau mày nói: "Có phải hay không…… là một con ma?"

Mặc dù sự tồn tại của ma quỷ có phần hơi phi lý nhưng đây là lời giải thích hợp lý nhất mà Tô Tử Mặc có thể nghĩ ra vào lúc này.

“Đây là một thế giới Ác mộng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Tề Tiểu Mẫn dừng lại một ít rồi nói, “Nhưng trong hầu hết các thế giới Ác mộng, nguy hiểm mà chúng ta gặp phải thực sự đến từ các loại lệ quỷ, và hiện tại cũng không ngoại lệ.”

Phòng trú ẩn im lặng một lát, ba người mới đều cần thời gian để tiêu hóa thế giới quan mới của họ.

"Các ngươi không phải là tiền bối sao?!" Sau vài phút, nam sinh hoảng sợ nói: "Các ngươi không phải rất cường đại sao? Chẳng lẽ không thể gϊếŧ chết được ma quỷ sao?"

“Béo, mọi thứ bên ngoài đều biến thành quỷ rồi, còn có thể lại bị người gϊếŧ chết sao?” Trịnh Minh cười mỉa mai, “Đừng trách chúng ta tiền bối giấu giếm, chỉ có một cách rời khỏi Ác mộng thế giới, chính là tìm được nơi ở của con ma quỷ đang ẩn nấp, rồi lợi dụng điểm yếu đó mà trốn ở nơi tuyệt đối an toàn cho đến khi kết thúc nhiệm vụ. Hiện giờ con ma đang ẩn giấu trong bóng tối nên chúng ta chỉ còn cách tránh xa bóng tối, hiểu không?"

“Thật ra gϊếŧ chết ma quỷ không phải là không thể.” Tề Tiểu Mẫn lắc đầu, “Tiền bối từng nói, trong thế giới Ác mộng có một số người rất lợi hại có thể gϊếŧ chết ma quỷ, hơn nữa bọn họ còn cố ý ở trong phòng trú ẩn đợi cho hết 30 phút."

“Tôi nhớ cô từng nói nếu ở lại nơi trú ẩn hơn 30 phút thì nơi trú ẩn sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ thế giới Ác mộng.” Tô Tử Mặc nghĩ mối liên hệ trong này và dường như nghĩ đến điều gì đó.

“Đúng vậy, đến lúc đó, 100% lệ quỷ sẽ xuất hiện trong phòng trú ẩn!” Tề Tiểu Mẫn nghiêm túc gật đầu, “Đối với chúng ta, đó là tình huống đáng sợ nhất. Nhưng đối với những người đó, chính là thời điểm tốt nhất để bắt gϊếŧ lệ quỷ!"

“Đừng nghĩ, chỗ trú ẩn sẽ chỉ xuất hiện trong thế giới Ác mộng khi có người mới đến.” Trịnh Minh đá lên nam sinh đứng trong góc với vẻ mặt không vui, sau đó nhấc cổ áo nam sinh đi về phía cửa, “Các người sẽ không may mắn để gặp được loại người tài giỏi đó đâu, hãy chấp nhận số phận của mình đi!"

Trịnh Minh nói xong, liền đẩy cửa phòng trú ẩn lao ra ngoài.

"Anh Tô, chúng ta cũng..."

Tề Tiểu Mẫn muốn gọi Tô Tử Mặc, nhưng cô rất ngạc nhiên khi thấy người thanh niên với vẻ ngoài và khí chất xuất chúng này lại bước đến mép giường với tốc độ rất nhanh, và ném chiếc bình hoa cũ nát xấu xí trên bàn đầu giường vào túi leo núi. .

"..."

_______________

Editor: Hoanguyet