Thập Niên 60: Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 12: Tôi Chính Là Quy Tắc

Vừa đúng lúc bây giờ là giữa tháng, các hộ các nhà đều tiết kiệm sống qua ngày, cho dù muốn mua cái gì cũng không có tiền, vì vậy trên chiếc xe bò ngoại trừ trưởng thôn thì chỉ còn một đám thỏ dại thôi.

Trên chiếc xe bò.

Trưởng thôn vừa lái chiếc xe bò vừa nhẩm tính sau khi bán số thịt thỏ này cho liên xưởng, phiếu và tiền đổi được sẽ mua cái gì đó cho nhà Bạch Hi.

Lúc này Bạch Hi đang gập chân ngồi trên tấm thảm, cô quay đầu qua nhìn về phía cửa một cái, lại nhìn con ngỗng vẫn còn đang hôn mê, đợi người đến cửa làm đồ ăn ngon cho cô.

Ngoại trừ Trần Chiêu Đệ, những người khác đều không biết bị kêu đến nhà Bạch hi để làm cái gì.

Đợi đến rồi mới biết thì ra là gϊếŧ nhạn làm thịt ăn.

Con nhạn ở đâu ra thế?

Bạch Hi thấy bộ dạng kinh ngạc của họ, cô liền vẫy vẫy tay như người lớn và đắc ý nói: “Là tôi làm đấy, có lợi hại không?”

Trần Chiêu Đệ và Mã Liên Nhi càng kinh ngạc hơn nữa, cả ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, rốt cuộc vẫn nể mặt gật gật đầu, nhưng mà từ khuôn mặt họ, làm gì mà Bạch Hi không nhìn ra sự miễn cưỡng của họ chứ.

Bạch Hi bĩu môi, thôi đi, không so đo tính toán với những người phàm này.

Còn Trần Nhị biết rõ sự tình thì len lén cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng thầm đắc ý, là bà cô làm đấy, bà cô đúng là quá lợi hại.

Cô nhóc đi cắt cỏ bao lâu này cũng chưa từng gặp thỏ dại, càng đừng nói là gặp phải con nhạn, anh trai của Bạch An An vẫn đang đốn củi trên núi, cũng chưa từng gặp phải.

Nghe anh trai của Bạch An An nói, nhạn là động vật bay trên trời, làm gì dễ dàng bị bắt được chứ.

Thỏ dại trốn giỏi lắm đấy, lại lanh lợi, rất khó bắt được đấy.

Nhưng bà cô vừa lên núi đã bắt được rồi.

Nơi này ngoại trừ cô nhóc thì chỉ còn bà cô, mà trừ bà cô ra thì Trần Nhị không nghĩ ra thứ khác nữa.

Nói chung thì bà cô đúng là rất lợi hại, nếu không thì sao là bà cô chứ.

Không phải nói những lời khách sáo, tổ tiên phù hộ, nói không chừng chính là tổ tiên phù hộ đấy!

Nhìn thấy sự đắc ý bên khóe môi và ánh mắt rạng rỡ đầy ngưỡng mộ của Trần Nhị, mặc dù Bạch Hi không biết trong lòng Trần Nhị nghĩ cái gì, nhưng tâm trạng có chút buồn bã bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, cô vẫy vẫy tay gọi Trần Nhị qua, bảo cô nhóc rót nước cho mình, lại bắt đầu sai bảo Trấn Chiêu Đệ ba người họ một cách không khách sáo.

“Đừng đứng đó nữa, nhanh chóng động tay nào, sắp đến giờ cơm rồi, vừa hay mỗi người mang một chén thịt quay về, cũng cho người nhà giải tỏa cơn thèm.”

Mặc dù biết mỗi nhà có thể chia được một chén thịt nhưng họ cũng ngại ngùng nêm đều bày tỏ cái này là làm cho Bạch Hi, họ không cần cầm về đâu.

Bạch Hi cũng mặc kệ và bảo Trần Nhị tách đậu phộng cho cô.

Đậu phộng do Trần Chiêu Đệ mang đến lúc nãy.

Mặc dù mới có một lần nhưng những lúc này cũng rất hiếm có rồi.

Đây cũng do Trần Chiêu Đệ về nhà mẹ đẻ, bên nhà mẹ đẻ vừa đúng lúc thu hoạch đậu phộng, cô ấy làm việc dưới đồng cả ngày nên nhà mẹ đẻ đã chia cho cô ấy một túi nhỏ.

Đó giờ cũng không nỡ ăn, nhớ lại trước đó Bạch Hi rơi xuống nước cần phải bồi bổ cơ thể nên cô ấy đã mang một ít qua đây.

Có ba người lớn ở đây thì làm gì cần Trần Nhị làm cái gì chứ, vì vậy Trần Nhị khiêng cái ghế ngồi bên cạnh tấm thảm và nghiêm túc tách đậu phộng cho Bạch Hi.

Cho dù bụng của Trần Nhị có chút đói nhưng cô nhóc cũng không ăn miếng nào cả.

Bạch Hi nhìn thấy, trong lòng gật đầu hài lòng, dù sao cũng là người hâm mộ của cô nên rất biết cách xử sự.

Thật ra nếu như Trần Nhị không chịu nổi ăn vài viên, Bạch Hi cũng không cảm thấy kỳ lạ nhưng cô nhóc không có, mỗi lần cô nhóc cầm lấy một viên đậu phộng lên tách vỏ, sau khi đưa đậu phộng cho Bạch Hi thì lại tiếp tục cầm một viên khác lên tách vỏ.

Hôm nay Bạch Hi mặc chiếc áo màu xanh dương nhạt và quần đen, bởi vì đang ngồi trên thảm, đôi chân nhỏ nhạt nhẽo và mong chờ của cô đung đưa, trông rất đáng yêu.

Có mấy lần Trần Nhị đều muốn đưa tay ra sờ một cái, trên người bà cô không chỉ thơm mùi sữa, đôi chân nhỏ cũng tròn trịa mềm mại, trông cứ như cái mầm non vậy.

Bạch Hi hoàn toàn không biết trong lòng cô hâm mộ bé nhỏ đang nghĩ cô rất đáng yêu, muốn đưa tay ra sờ một cái, véo một cái, chỉ là bởi vì trong quan niệm có sự tôn trọng đối với trưởng bối mới không dám đưa tay ra thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Trần Chiêu Đệ, ba người bắt lửa, nhổ lông, mổ bụng, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Giữa chừng Mã Liên Nhi còn rời khỏi một lúc, tất nhiên Trần Nhị cũng bị sai về nhà lấy đồ, bởi vì hầm con nhạn cầm phải có những hương liệu như bát giác, ở chỗ Bạch Hi không có nên chỉ có thể đi về nhà lấy thôi.

Bận rộn suốt cả buổi, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra trong ngôi nhà cây.

Khi một thau thịt nhạn hầm lớn đặt lên trên bàn, đừng nói Trần Chiêu Đệ bốn người, đến Bạch Hi cũng thèm thuồng nuốt nghẹn miếng nước bọt.

Thơm thật đấy!

Mặc dù Bạch Hi bảo họ mỗi người múc một chén mang đi nhưng không có ai động đậy.

Nếu không phải Bạch Hi kiên trì gϊếŧ cả hai con nhạn lớn mang đi hầm thì có lẽ cũng không nhiều như thế đâu.

Thấy ba người Trần Chiêu Đệ không cử động, Bạch Hi liền nhìn Trần Nhị một cái, ngay lập tức Trần Nhị đã hiểu ý của cô, cô nhóc hơi do dự một chút, sau đó vẫn ngoan ngoãn đi lấy chén lớn ra và bày lên bàn.

Trần Chiêu Đệ nhìn thấy liền nhanh chong ngăn cản: “Bà cô, đừng...”

Mặc dù cô ấy nhận được tin của trưởng thôn nhưng khi qua đây lại không có mang chén, chính là không có nghĩ sẽ lấy đồ ăn ở chỗ Bạch Hi mang về nhà.

Mã Liên Nhanh càng vội vàng xua tay: “Bà cô, cái này không đúng quy tắc lắm.”

Bà cô bao nhiêu tuổi chứ, khó khăn lắm mới có chút đồ ăn ngon mà họ lại đến lấy, bọn họ phải mặt dày đến mức nào mới có thể làm ra những chuyện này cơ chứ.

Nhưng Bạch Hi lại mặc kệ bọn họ nói thế nào, cô cầm cái muôi múc ba muỗng vào trong cái chén lớn Trần Nhị vừa bày lên bàn, phải chịu thôi, suy cho cùng thì cô cũng mới đón nhận cơ thể này, sức mạnh không đủ lớn nên muốn múc đầy cũng không dễ dàng gì.

“Được rồi, mỗi người cầm một chén về đi.” Thời tiết mùa hè nóng bức, cũng không thể dùng túi càn khôn, dĩa thịt to như thế, cô ăn không hết cũng để không được, không chia ra sẽ bị hư đấy.

Thật ra Bạch Hi cũng từng nghĩ sẽ đưa cho trưởng thôn một con mang đi bán lấy tiền nhưng nghĩ kỹ lại, xuyên qua đây cũng đã ăn vài bữa cơm rồi, kiếm được lợi lộc cũng phải trả chứ, vì vậy cô quyết định để lại hai con nhạn lớn.

“Bà cô, cái này thật không có quy tắc, sao có thể...” Nếu người trong thôn biết thì sẽ nói xấu sau lưng họ, bảo họ lừa ăn lừa uống từ miệng của bà cô.

Câu này còn chưa nói xong liền bị Bạch Hi cắt ngang trong sự khó chịu.

“Tôi chính là quy tắc.” Bạch Hi trừng đôi mắt to tròn và bực mình nói: “Tôi là bà cô, tôi nói thế nào thì là thế nấy, đừng nhiều lời.”

Đúng thật là, ăn thịt còn không biết tích cực, có phải đầu óc có vấn đề không.

Cũng coi như cô nhìn thấu rồi, bởi vì độ tuổi nhỏ nên cho dù vai vế lớn, những người lớn trong thôn đều nhường nhịn cô nhưng ít nhiều cũng muốn không nghe lời, ví dụ như những lúc này, vì vậy Bạch Hi phải giả vờ nổi giận.

Nhưng không, cô vừa bày tỏ sự tức giận, Trần Chiêu Đệ ba người ngay lập tức im lặng.

“Trần Nhị, trên đường về nhà đi chậm chút, đừng làm đổ đấy.”

Đột nhiên bị gọi tên khiến Trần Nhị có chút hoang mang, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hi đang ngồi trên ghế, thấy bà cô đang nhìn mình, rồi lại quay qua nhìn ba người Trần Chiêu Đệ một cái, cô nhóc hơi do dự một chút vẫn gật đầu tiến lên trước và cẩn thận bưng lên một cái chén lớn.

“Cảm ơn bà cô ban thưởng.”