Trong mắt nàng sương mù mênh mông, cổ thanh tú ngẩng cao, mi mắt cong cong, biểu tình lúc như đau khổ lúc lại như vui sướиɠ, ngọc thể hương cơ lộ ra hơi nước ướt đẫm, thân mình mềm mại dưới sự xóc nảy phập phồng của hắn, đong đưa lúc lắc, nhưng thật ra so với nữ tử tận tình giao triền được vẽ trong sách còn khó nhịn hơn.
Giản Sơ càng đâm vào lại càng tàn nhẫn, mỗi một chút đều vào đến chỗ sâu trong rồi lại rút ra, mồ hôi ướt đẫm cơ thể hai người, thân thể của nàng mê muội run rẩy, hắn lại không ngừng lại, tra tấn cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen, chỉ làm nàng lúc như thiên đường khi thì xuống địa ngục, bên trong giao triền cực hạn, hai mắt Liên Chi đã sớm mê mang, đến chính mình đã bị phản công đè ở dưới thân, cũng không nhận ra ngay.
Giản Sơ mạnh mẽ tách chân nàng ra, đôi mắt u đồng thâm trầm nhìn chằm chằm đóa hoa bị hắn chà đạp nở rộ đến tận cùng, hạt châu trên đóa hoa tươi đẹp nhiễm sương, môi Giản Sơ nhếch lên cười, hắn giơ cao chân nàng, nàng kêu một tiếng, bị hắn cắm vào thật mạnh.
Ngọc thể tuyết trắng không chút dơ bẩn, thuần khiết làm hắn nhịn không được muốn làm bẩn, phá hư, được ma tính dẫn đường, tay hắn xoa bóp lên thịt mông đẫy đà, cúi đầu nhìn về phía cái bớt diễm sắc giữa ngực nàng, hắn không khỏi thỏa mãn cười, mềm nhẹ mà hôn lên cái bớt đỏ rực quyến rũ.
Vượt qua thiên sơn vạn thủy, dời núi lấp sông, hắn cùng nàng, cuối cùng cũng hợp làm một.
Hắn hôn một đường đi lên, cho đến khi mυ'ŧ lên một đóa nhuỵ hồng trên nền tuyết trắng, hương khí hoa sen ngọt thanh, làm hắn tham lam phun ra nuốt vào ngậm mυ'ŧ, mỹ vị ngọt lành như thế, chỉ hận không thể nuốt cả người nàng vào trong bụng.
Liên Chi run rẩy như thuyền nhỏ trên sông, nàng chưa từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy? Rõ ràng Trúng Xuân Nhật yến chính là hắn, lại dưới sự vuốt ve hôn mυ'ŧ của hắn, sóng nhiệt cả người quay cuồng, tựa nằm như nằm trên đá lửa.
Làm càn phóng túng như vậy, vẫn là Giản Sơ thanh lãnh tuyệt trần kia sao, Liên Chi nháy mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hắn…
“A… A! Khốn Tiên… Thằng… Ngươi làm sao mà… A!”
Giản Sơ nhướng mày, đây là động tác hắn từ trước tới nay chưa từng có, khóe môi tà tứ, âm thanh trầm thấp, còn bọc thêm tìиɧ ɖu͙© nồng đậm: “Cái này còn phải đa tạ đại tiểu thư hiến thân, mới làm cho ta hoàn toàn tỉnh táo trở lại.”
Chuông cảnh báo trong lòng Liên Chi vang lên, Khổn Tiên Thằng đến Quan Nguyệt là tu giả Độ Kiếp kỳ cũng không thể tránh thoát, Giản Sơ vì sao có thể? Không… Hắn không phải Giản Sơ, Giản Sơ sao lại dùng ngữ khí như thế nói chuyện?
“Đại tiểu thư tự nhiên lại thất thần? Là vì ta còn chưa dùng đủ sức?”
Giản Sơ tươi cười tà khí, hạ thân hung tợn thọc vào, Liên Chi lập tức ưm một tiếng: “A! Ngươi… Ngươi là… Ai… Á… Ô…”
Lưỡi Giản Sơ ướt đẫm linh hoạt ngậm lấy thùy tai nàng, ở trong môi răng vê tới phun ra, đặt chân nhỏ mảnh khảnh của nàng lên đầu vai, nhận thấy được mũi chân Liên Chi bỗng nhiên căng thẳng, Giản Sơ dựa thế liên tục thâm nhập, môi mỏng dán ở chỗ vành tai nàng, ái muội vô cùng mà hà hơi một ngụm:
“Nơi này của đại tiểu thư rất mẫn cảm, ta chỉ liếʍ một chút, miệng nhỏ của ngươi, liền kẹp đến càng chặt!”
“Nha…! Ngươi… Hức, nói bậy!”
Giản Sơ như trừng phạt khẽ cắn một ngụm, khinh mạn** cười.
**Khinh mạn: Kiêu ngạo và ngỗ ngược
“Ưm… Vừa mới trêu chọc một chút, càng chặt hơn, làm ta thiếu chút nữa tiết ra nguyên dương.”
Lời nói dâʍ đãиɠ mỹ diễm như vậy, Liên Chi chỉ thấy ở trong sách, viết rằng ngôn ngữ trên giường chiếu, có thể trợ hứng thêm khoái lạc. Không biết là bị trong sách mê hoặc, hay là giờ phút này thanh âm càn rỡ của Giản Sơ quá mức dụ hoặc, giống như quỳnh tương ngọc lộ ngàn năm, làm nàng say mê, thân thể đọa ma, theo hắn, âm thanh mềm mại ngâm nga, xuân tình trút xuống.