Thời điểm Tiêu Dư An đi vào phòng bệnh, Yến Hà Thanh đang ngồi trên giường bệnh lật lật xem xét bộ âu phục, lông mày hắn khẽ nhíu, trong mắt tất cả đều là hoang mang không hiểu. Nghe thấy tiếng vang, Yến Hà Thanh ngẩng đầu nhìn lên, trong chớp mắt nhìn thấy Tiêu Dư An, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ.
Bị Yến Hà Thanh nhìn, trái tim Tiêu Dư An giật thót một cái, nhưng lại giả vờ ra vẻ, ho nhẹ một tiếng, kéo cái ghế đến bên cạnh giường bệnh, ngẩng đầu kéo kéo cà vạt, vẻ mặt lãnh khốc hỏi: “Có nhớ mình là ai không?”
Yến Hà Thanh nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, một lúc lâu sau mới do dự nói tên mình ra: “Yến Hà Thanh.”
Ánh mắt vừa rồi của cô y tá đã khiến Yến Hà Thanh hiểu được nơi này không phải thế giới của hắn, mà Tiêu Dư An trước mắt cũng không phải là Tiêu Dư An của hắn.
Tiêu Dư An trông thấy ánh mắt mang theo dò xét của Yến Hà Thanh, đột nhiên cái tính cách thích đùa giỡn nổi lên, hai chân thon dài thẳng tắp bắt chéo nhau, chậm rãi ung dung hỏi: “Vậy anh có nhớ tôi là ai không?”
Trước đó Yến Hà Thanh thường xuyên nghe Tiêu Dư An kể về thế giới hắn đã từng ở, mặc dù bây giờ trong lòng đã có suy đoán đại khái, nhưng không dám khẳng định, thế là trả lời càng thêm do dự: “… Tiêu Dư An.”
Tiêu Dư An chưa bao giờ thấy qua Yến Hà Thanh cẩn thận từng li từng tí như vậy, bộ dáng mờ mịt bất an, trong lòng đã sớm tru lên như sói, hận không thể ôm người đè xuống giường bệnh mà hôn, lại cảm thấy nhận nhau sớm như vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú, vội vàng thu lại cảm xúc, lạnh lùng hỏi: “Ừm, vậy chuyện công ty ba anh phá sản, đem anh ra làm vật thế chấp, còn nhớ không?”
Trong câu này có ít nhất tám chữ Yến Hà Thanh nghe không hiểu, hắn đành phải lựa chọn trầm mặc.
Tiêu tổng tài nghĩ nghĩ, giải thích nói: “Ba anh đem anh bán cho tôi, hiện tại anh là người của tôi, của riêng, sở hữu của tôi, là của một mình tôi, hiểu không?”
Yến Hà Thanh: “…”
Tiêu Dư An nói: “Cấm luyến! Hiểu rồi chứ!”
Sắc mặt Yến Hà Thanh hơi đổi một chút, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
Tiêu Dư An bấm cái chuông ở đầu giường gọi y tá tới, hỏi thăm tình trạng cơ thể Yến Hà Thanh xong, cô ý tá tỏ vẻ ngoại trừ nói mình là hoàng thượng gì đó ra thì thân thể Yến Hà Thanh không có bất cứ vấn đề gì.
Thế là Tiêu tổng tài nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho Yến Hà Thanh, đón tiểu kiều thê từ phòng bệnh về nhà.
Yến Hà Thanh đang đứng ở cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bên ngoài, phòng bệnh nằm trên tầng cao, gió đêm hơi lạnh phất qua lọn tóc của Yến Hà Thanh, từ nơi xa truyền đến ánh đèn xanh đỏ kỳ quái, nhà cao tầng từ trên mặt đất đâm thẳng đến trời cao, nơi này là một thế giới mà Yến Hà Thanh không có chút quen thuộc nào.
“Nhìn cái gì đấy?” – Tiêu Dư An khẽ gọi.
Yến Hà Thanh quay đầu, lại một lần nữa Tiêu Dư An nhìn thấy sự bất an hiện lên trong đáy mắt hắn, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Yến Hà Thanh lắc đầu, không nói một lời.
Trong lòng Tiêu Dư An mang ý định trêu đùa Yến Hà Thanh, cố gắng bày ra vẻ kiêu ngạo của tổng tài, nói: “Mặc áo khoác vào, chúng ta trở về.”
Yến Hà Thanh gật gật đầu, đưa tay cầm lấy áo khoác âu phục trên giường bệnh, nhưng tiếp theo không làm ra động tác gì.
Hắn không biết y phục này phải mặc như thế nào.
Bất thình lình có người tiến đến nhận lấy áo khoác âu phục trong tay Yến Hà Thanh, Tiêu Dư An hỏi: “Nào, duỗi tay trái ra.”
Yến Hà Thanh trầm mặc làm theo, sau khi Tiêu Dư An mặc áo khoác cho hắn xong, lại cúi đầu giúp hắn cài cúc. Bộ âu phục này cắt may cực kỳ vừa người, khắp nơi lộ ra hương vị cấm dục, Tiêu Dư An không nhanh không chậm đem cúc áo bằng kim loại trên bộ âu phục kia cài lên cho Yến Hà Thanh, bên ngoài không chút dao động, trong đầu lại sớm đã tưởng tượng ra một trăm loại biện pháp để cởi bộ quần áo này ra.
“Đi thôi.” – Tiêu Dư An giúp Yến Hà Thanh mặc âu phục xong, ngẩng đầu lên, vẻ mặt Yến Hà Thanh không đổi, lùi lại một bước, gật gật đầu.
Hai người ra khỏi bệnh viện, đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe đã đợi sẵn từ trước, nhìn thấy Tiêu Dư An đi tới, cấp tốc đi xuống mở cửa xe. Tiêu Dư An ngồi lên xe lại phát hiện Yến Hà Thanh đứng bên ngoài xe không nhúc nhích.
Tiêu Dư An vừa định hỏi Yến Hà Thanh làm sao, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Cái ô tô màu đen này trông rất giống một cái l*иg sắt, nếu như không biết rõ xe là cái gì, nhất định sẽ cảm thấy ngột ngạt và bất an.
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, bảo lái xe mở toàn bộ đèn trong xe lên, sau đó một tay đẩy cửa xe, một tay vươn về hướng Yến Hà Thanh: “Đừng lo, tôi sẽ không hại anh.”
Yến Hà Thanh nhìn hắn, sau một lát mới nắm chặt lấy tay Tiêu Dư An, ngồi lên xe.
Chiếc ô tô màu đen vững vàng chạy ra khỏi bệnh viện, Tiêu Dư An bảo lái xe mở cửa sổ xe ra, gió đêm ơi lạnh thổi vào trong xe xua đi cái oi bức, Yến Hà Thanh nhìn cảnh sắc vùn vụt lao qua bên ngoài cửa xe, trên mặt giấu không được vẻ kinh ngạc.
Khuỷu tay Tiêu Dư An chống lên cửa sổ xe, một tay chống đầu, mắt thì nhìn Yến Hà Thanh, chỉ cảm thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc kia của Yến Hà Thanh nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu. Khóe miệng Tiêu tổng tài mỉm cười, ở trong lòng yên lặng lẩm bẩm muốn đem người nuôi ở trong nhà, không thể để người khác bắt cóc đi mất.
Hai người vừa về đến nhà, Triệu quản gia đã chạy ra đón, ánh mắt Yến Hà Thanh lóe lên nhưng lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Thấy Tiêu Dư An mang một người đàn ông xa lạ trở về, Triệu quản gia tố chất chuyên môn cực kỳ cao mặt không đổi sắc, hoàn toàn không hỏi xem đây là ai, chỉ cúi đầu chào nói: “Tiêu tiên sinh, có cần chuẩn bị phòng khách không?”
Tiêu Dư An nói: “Không cần.”
Lập tức trong lòng Triệu quản gia hiểu rõ: “Cái giường lớn kia hôm nay đã đem xử lý rồi, Tiêu tiên sinh xem thử có vừa lòng với cái giường hiện tại không, nếu như không hài lòng tôi sẽ cho người đổi một cái khác.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, nói một tiếng vất vả, sau đó đứng dậy muốn đi về phòng, đi hai bước mới phát hiện Yến Hà Thanh không đi theo mà chỉ đứng yên một chỗ không động, Tiêu Dư An cũng không khách khí, nắm chặt lấy cổ tay người kia kéo về phòng.
Về đến phòng, Tiêu Dư An mở đèn lên, thấy trong phòng đặt một cái giường lớn màu xám đậm sắc điệu cấm dục, Tiêu Dư An vừa cởϊ áσ khoác âu phục vừa ngồi xuống giường thử độ mềm cứng, sau đó ngoắc ngoắc Yến Hà Thanh: “Đến đây.”
Yến Hà Thanh do dự nửa ngày, đi đến cạnh người, lại bị Tiêu Dư An đứng dậy kéo ngồi xuống giường, Tiêu Dư An cong khóe miệng cười nói: “Thế nào? Thấy dễ chịu chứ? Có thấy quá mềm hay không? Sau này sẽ ngủ ở cái giường này, có ý kiến gì thì cứ nói.”
Yến Hà Thanh nghiêng đầu đi không nhìn hắn: “Rất tốt.”
Tiêu Dư An phát hiện từ khi ra khỏi bệnh viện, đối với việc tiếp xúc thân thể cùng mình hình như Yến Hà Thanh có vẻ hơi kháng cự.
Tiêu tổng tài nghĩ nghĩ, đưa tay cởi cúc áo tây trang của Yến Hà Thanh ra, lại đưa tay đến cổ áo sơ mi trắng bên trong của hắn, hơi giật ra, cong ngón tay sờ sờ lên trên hầu kết hắn. Động tác lần này khiến Yến Hà Thanh không thể không xoay đầu lại, Tiêu Dư An cười cười: “Biết phải làm sao để gán nợ không? Hả? Cởi đi.”
Yến Hà Thanh túm lấy cổ tay Tiêu Dư An, ngăn động tác của hắn lại, cúi đầu, ngữ khí lãnh đạm nói: “Ngoại trừ điều này ra, muốn ta gán nợ như thế nào cũng được.”
Tiêu Dư An khẽ giật mình, lại nghe thấy Yến Hà Thanh nói: “Ta đã thành thân rồi.”
Tiêu Dư An thu tay lại, ý vị thâm trường nhướn mày nói: “Ồ? Không phải hắn thì không được à?”
Ánh mắt Yến Hà Thanh kiên định: “Không phải hắn thì không được.”
Trong lòng Tiêu Dư An mềm nhũn, cuối cùng không đành lòng bắt nạt hắn nữa, cong mắt cười nói: “Yến ca, thành thân với ngươi chẳng phải chính là ta sao?”