Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 125

Lời của mình thế mà lại có tác dụng, sờ sờ gương mặt không thể tin được hỏi: “Ngươi thực sự không hận ta à?”

Yến Hà Thanh biết kế ly gián của Tiết Nghiêm khiến trong lòng Tiêu Dư An còn có sợ hãi, hỏi nhiều thêm mấy lần cũng dễ hiểu, thế là kiên nhẫn lắc đầu.

Tiêu Dư An liên tục ừ ừ vài tiếng, đi ra khỏi sương phòng đến trong viện rửa mặt, rửa mặt xong lại chạy vào hỏi: “Ngươi thực sự không muốn xẻo ta?”

Sau khi đạt được câu trả lời phủ định, Tiêu Dư An gật gật đầu lại đi ra ngoài, không bao lâu trong miệng hắn ngậm một cái bánh bao đi vào, hàm hồ hỏi: “Một chút ý thù cũng không có?” – Thấy Yến Hà Thanh lắc đầu, Tiêu Dư An ồ một tiếng đi ra cửa, một lát sau hắn bưng một bát cháo loãng vào cho Yến Hà Thanh làm đồ ăn sáng, thuận tiện lại hỏi: “Lúc đầu ta đưa ngươi đến Cảnh Dương cung, ngươi cũng biết đó là ý tốt của ta?”

Tại lúc Tiêu Dư An không sợ làm phiền đến người khác hỏi tới hỏi lui đến lần thứ mười tám, đồng thời hỏi đến vấn đề để ngươi làm thị vệ của ta ngươi có thấy uất ức gì không, rút cuộc Yến Hà Thanh cũng có động tác.

Yến Hà Thanh đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Dư An, dùng chút sức đè hắn ngã xuống giường.

Tiêu Dư An vẫn còn đang đắm chìm trong trạng thái lải nhải, không kịp đề phòng đã bị đè xuống, cả người phát ngốc, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì phát hiện tay mình đã bị vặn ra phía sau, Yến Hà Thanh thì vững vàng đè hắn lại, không cho chút cơ hội giãy dụa nào.

Tiêu Dư An: “…”

Không phải ngươi bị thương sao!? Ngươi có thể có chút dáng vẻ của người bị thương có được không!

Tiêu Dư An còn chưa oán thầm xong đã nghe thấy Yến Hà Thanh từng chữ từng chữ ở sau tai hắn nói: “Tiêu Dư An, ta hiện tại muốn đem xương cốt của ngươi tháo ra nuốt vào bụng, ngươi nói coi ta có hận ngươi không?”

Tiêu Dư An giãy dụa: “Ngươi, ngươi, ngươi bình tĩnh một chút!”

Hiện tại Yến Hà Thanh rõ ràng đã mở ra thuộc tính hắc hóa!!! Mình không có việc gì tự nhiên đi trêu chọc hắn làm gì chứ!!! Ăn no rửng mỡ rồi sao!!

Hai người còn đang náo loạn, cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là thanh âm chậu nước rơi trên mặt đất.

Lâm Tham Linh trừng lớn hai mắt, cả người ngốc lăng tại chỗ, tay vẫn còn duy trì tư thế bưng chậu nước, thật vất vả mới kịp phản ứng lại, bụm mặt vừa chạy vừa hô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta nghĩ rằng Tiêu công tử đã đi đến y quán, chỉ muốn tiến vào quét dọn một chút! Thật xin lỗi!!”

“Chờ một chút…” – Tiêu Dư An khó khăn phun ra hai chữ, ngoài cửa lại thò vào một cái đầu.

“A ô ô nha.” – Tam Di mắt nhìn thấy tư thế của hai người, mười phần khoa trương chao ôi một tiếng, vừa lẩm bẩm vừa giúp hai người đóng cửa lại: “Chậc chậc chậc, hiện tại người trẻ tuổi ấy mà, ây da, ban ngày tuyên da^ʍ, đồi phong bại tục. Ai ai ai, thật sự là không biết xấu hổ, ây dà ây dà, không có mặt mũi nhìn mà, không có mặt mũi nào mà nhìn nữa!”

Tiêu Dư An: “…”

Ta biết xấu hổ mà!! Chờ chút! Sao ngươi lại phải đóng cửa chứ!!!

Tiêu Dư An đẩy Yến Hà Thanh ra một cái, đem người đẩy về giường nằm xong, thuận tay đắp kỹ chăn mền cho người ta xong, lúc này mới gào lên xông ra khỏi phòng: “Các ngươi nghe ta giải thích đã a a a!!!”

Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu lên mái hiên, Yến Hà Thanh một tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, trên khóe miệng tất cả đều không ép xuống được ý cười.