Trang điểm xong, Hứa Nguyệt Lương mang đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Ỷ Miên, do dự không biết nói gì.
Lâm Ỷ Miên mím môi cười, nói chuyện với chuyên gia trang điểm xong, cô tiễn người ra khỏi phòng, lúc này mới xoay người nói với Hứa Nguyệt Lượng, "Em muốn nói gì?"
“Tôi muốn xem một chút.” Hứa Nguyệt Lượng đưa điện thoại, “Bác sĩ Lâm chụp giúp tôi một bức ảnh đi.”
“Không phải trợ lý đã cầm gương cho em xem rồi sao?” Lâm Ỷ Miên cầm lấy điện thoại hướng về phía Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng tạo dáng, khẽ nhúc nhích khóe miệng: "Tôi không dám nhìn kỹ... Bọn họ cao cấp như vậy, tôi chỉ có thể dạ dạ vâng vâng.."
Lâm Ỷ Miên đưa điện thoại lại cho nàng: "Dù cao cấp đến đâu thì cũng là quan hệ giữa người thuê và người làm, em sợ cái gì?"
Hứa Nguyệt Lượng xua tay: "Không không không, bác sĩ Lâm, chị chụp thêm hai bức ảnh nữa đi, vừa rồi khẳng định không chụp tốt."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên nhận lại điện thoại: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng: "Mật khẩu màn hình là 1236987."
Lâm Ỷ Miên vuốt màn hình, vào lại máy ảnh.
Lần này Hứa Nguyệt Lượng không nói nữa, nghiêm túc tạo dáng, động tác rất uyển chuyển, không hổ là người xuất hiện trước ống kính mỗi ngày.
Sau khi Lâm Ỷ Miên chụp xong tập, cô bấm vào album xem thử, kẻo Hứa đồng học lại không hài lòng.
Ảnh chụp đều rất đẹp, kéo nhẹ, liền thấy thứ gì đó không nên thấy.
Trong album của Hứa Nguyệt Lượng, có cô.
Đó chính là bức ảnh chụp ngày hôm đó cùng nhau xem pháo hoa, góc chụp từ hướng của Hoàng Tiểu Nghệ, có Hứa Nguyệt Lượng, có Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng ngồi cùng nhau, có một mình Lâm Ỷ Miên, thậm chí còn có một đoạn video.
Vài bức ảnh đã được lặp lại với một số chỉnh sửa và điều chỉnh.
“Khụ.” Lâm Ỷ Miên ho nhẹ một tiếng, cũng không có kéo tiếp, trả điện thoại cho Hứa Nguyệt Lượng, “Chụp xong rồi, rất đẹp.”
Hứa Nguyệt Lượng nhận điện thoại, tự tin khi vừa mới tạo dáng đột nhiên thu lại, hai tay cầm điện thoại, rất ngượng ngùng nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm ~~"
Nàng lật xem ảnh, Lâm Ỷ Miên nhìn biểu tình của nàng.
Chuyên gia trang điểm vẽ đôi mắt của Hứa Nguyệt Lượng bằng phấn mắt khoa trương, làm nàng giống như một nàng tiên bước ra từ bức họa, tùy tiện rơi xuống trước mặt cô như thế.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng vặn đầu ngón tay nói, "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã xem album của em."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ: "A..."
“Không phải cố ý.” Lâm Ỷ Miên quay mặt đi, “Xem ảnh chụp pháo hoa....hôm qua...”
Mặt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.
Khuôn mặt được thoa phấn nền, nhưng tai lại không trang điểm, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào lại tỏa sáng, giống như một viên hồng ngọc trong suốt.
"Tôi..." Nàng hoảng loạn không dám lướt điện thoại, nhanh chóng cất lại vào túi, "Lúc đó tôi đang xem pháo hoa, không, không có chụp ảnh. Sau đó Tiểu Nghệ tỷ chụp rất nhiều, tôi liền, kêu chị ấy gửi qua... chị ấy cũng không có phân loại..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Em đã sửa ảnh sao?”
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, chỉ có lông mi dày và chóp mũi cao nhấp nháy ở trước mắt Lâm Ỷ Miên, "Đúng vậy, tôi quen rồi, sửa lại một chút sẽ đẹp hơn..."
“Em thật lợi hại.” Lâm Ỷ Miên cong khóe môi, “Vậy sửa xong rồi gửi cho tôi.”
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên ngẩng đầu: "Thật sao?!"
Lâm Ỷ Miên: "Thật, miễn phí mà."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi sửa ảnh của bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm không tức giận sao!"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Sao tôi lại tức giận?"
Hứa Nguyệt Lượng vặn vẹo người: "Tôi sợ chị cảm thấy sửa không đẹp... hơn nữa..."
Nói đến đây thì dừng lại, nàng lại cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng thúc giục nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đứng dậy, xách túi bước ra ngoài: "Bác sĩ Lâm, mau về thôi, buổi diễn tập lại sắp bắt đầu rồi..."
Như một con thỏ, lập tức nhảy ra khỏi phòng.
Lâm Ỷ Miên lấy đồ theo nàng ra ngoài.
Hứa Nguyệt Lượng thanh toán hóa đơn ở quầy lễ tân, quay lại nói với cô, "Bữa cơm này tôi mời bác sĩ Lâm."
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng đi trước nửa bước dắt cô đi ra ngoài: "Hôm nay còn có chi phí trang điểm, tôi cũng sẽ đưa bác sĩ Lâm."
Lâm Ỷ Miên hiểu ý tứ của nàng, cũng không tranh luận: "Được."
Đầu ngón tay Hứa Nguyệt Lượng sờ sờ lên mặt mình: "Không rẻ đi, kỹ thuật này, trời ạ, phải là chuyên gia trang điểm hạng nhất mới có thể tạo ra hiệu ứng này..."
Lâm Ỷ Miên: "Lão sư nói, chủ yếu là vì em xinh đẹp."
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu liếc nhìn cô: "Là lão sư khách khí, bác sĩ Lâm lại tin."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười.
Hứa Nguyệt Lượng vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thật là bác sĩ Lâm, có thể chị không biết chuyện này, kỹ thuật trang điểm được chia thành từng cấp bậc, ngày thường tôi cũng tính là kỹ thuật bình thường, nhưng trước mặt lão sư này, tôi... không là gì cả."
“Chờ buổi diễn tập kết thúc, tôi sẽ mang lớp trang điểm này về khách sạn, nghiên cứu kỹ lưỡng."
"Tôi là họa bì, người ta họa chính là cốt tướng. Bác sĩ Lâm, chị không phát hiện ngũ quan bên trái trên mặt tôi kỳ thực có chút không đồng đều sao, nhưng lão sư mới lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã trang điểm. Aiz, ngài ấy thật lợi hại, tôi phục sát đất..."
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, nói, "Bác sĩ Lâm, chị cư nhiên có thể thuê một chuyên gia trang điểm như vậy, còn là lâm thời hẹn, chị cũng.... Đó là một cuộc hẹn tạm thời. Chị cũng... làm tôi phục sát đất."
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười.
Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục nói, một đường đến cửa trường quay, cẩn thận giải thích với bảo vệ Lâm Ỷ Miên là nhân viên công tác.
Bảo vệ nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên đút tay vào túi, lấy thẻ công tác mà bằng hữu đưa cho mình ra, lắc lắc.
Bảo vệ liền cho qua.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm, "Bác sĩ Lâm, vừa rồi chị lắc cái gì vậy?"
Lâm Ỷ Miên đút tay vào túi, véo thẻ nhân viên: "Không có gì."
"A..." Hứa Nguyệt Lượng ngây người nhìn túi quần, "Tôi cảm thấy tôi không thể dựa vào trí tưởng tượng kém cỏi của mình mà hình dung a..."
Hứa Nguyệt Lượng đè thấp thanh âm, "Bá đạo tổng tài..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hai người đến hành lang dẫn vào hậu trường, đi thêm chục mét nữa, đám đông đầy những trang phục diễn xuất hoa lệ, đạo diễn đeo tai nghe biểu tình nghiêm túc chỉ đạo, nhóm người bận rộn đi qua đi lại…
Hứa Nguyệt Lượng dừng bước chân, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay.
Những lời lải nhải trên miệng không còn nữa, biểu tình hoạt bát hưng phấn cũng không còn, cả người khẩn trương, giống như một đường thẳng.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt nhìn nàng, nói: "Không cần khẩn trương."
“Không cần khẩn trương!” Hứa Nguyệt Lượng nhìn về phía trước, trả lời rất chắc chắn, “Không cần khẩn trương!"
Nàng nói vậy nhưng cũng không có tiến lên một bước, l*иg ngực phập phồng lên xuống, khóe miệng đột nhiên co rút, nàng nói: “Bác sĩ Lâm, vừa rồi tôi chỉ lo ăn cơm với chị, tôi không luyện tập, tôi, tôi..."
Lâm Ỷ Miên giữ vai nàng, cúi người nghiêng đầu nhìn nàng, “Trước khi ăn tôi nhìn thấy em nhảy ba lần, rất tốt rồi.”
Hứa Nguyệt Lượng không dám nhìn cô, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào đám đông trước mặt: "Bọn họ nói, tôi là bình hoa, không biết nhảy, không biết đi vị trí, tôi không biết phối hợp với máy quay, cũng không biết làm sao tìm ánh sáng..."
“Nhưng họ mời em đến đây.” Lâm ỷ Miên ngắt lời nàng, “Là họ mời em đến đây.”
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi..."
Lâm Ỷ Miên: "Em chỉ cần làm tốt bài nhảy của chính mình, còn làm không tốt chuyện khác đó là trách nhiệm của bọn họ."
Hứa Nguyệt Lượng ngây người, Lâm Ỷ Miên nói: "Nếu không, với mức lương cao như vậy, nhϊếp ảnh gia với kỹ sư ánh sáng đạo diễn đều là ăn không làm sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Ngữ khí Lâm Ỷ Miên nói lời này rất nhẹ nhàng, không có thăng trầm, giống như bình thường vốn là như vậy.
Mặc dù cô luôn nói chuyện bằng giọng này, nhưng trong trường hợp như vậy --- mọi người có thể khiến Hứa Nguyệt Lượng sợ hãi, khiển trách Hứa Nguyệt Lượng vài lời, liền có vẻ rất đại nghịch bất đạo, có cảm giác khinh thường thiên hạ.
Trong bữa tiệc, đạo diễn chính là trời.
Lâm Ỷ Miên chỉ vào trời mắng, không làm tốt công việc của mình, ngươi là ăn mà không làm sao?
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên nở nụ cười.
Nàng không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc này như thế nào, thậm chí nàng cảm thấy Lâm Ỷ Miên có chút ấu trĩ, nhưng một khắc sau, nàng bắt đầu ngẫm lại, có phải mình bị áp bách quá lâu hay không.
Lâu đến ở trong góc không người, đối mặt với những thứ giống như bầu trời trên đầu, không có dũng khí mắng một câu.
Lâu đến bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng đều cho rằng nàng dễ khi dễ, đều cảm thấy có thể vênh mặt hất hàm sai khiến nàng vài câu.
Lâu đến... Vừa có người mở miệng, nàng liền vội vàng phủ nhận chính mình, nàng liền quên những vất vả cũng nỗ lực, nàng liền tay chân trói buộc, bước không nổi.
Sao nàng lại trở thành như vậy.
Sao nàng có thể như vậy.
Hứa Nguyệt Lượng ngây người một lúc, tay của Lâm Ỷ Miên giữ vai nàng, bóp nhẹ.
Hứa Nguyệt Lượng tức giận từ hận thù thành dũng khí, hung hăng nói, "Bóp một lần nữa."
Lâm Ỷ Miên: "????"
Hứa Nguyệt Lượng: "Bóp lại một cái, rất thoải mái."
Lâm Ỷ Miên cười, ngón tay từng chút trượt theo đầu vai của Hứa Nguyệt Lượng, lúc Hứa Nguyệt Lượng căng cứng cổ vai lại vuốt ve.
Trong giọng nói mang theo ý cười, nhẹ nhàng rơi vào tai Hứa Nguyệt Lượng: "Được, lão bản."
Xoa bóp cho Hứa Nguyệt Lượng xong, Hứa Nguyệt Lượng trở nên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Không chút do dự, nàng cất đồ đạc vào tủ, thay trang phục biểu diễn.
Vẫn là quần áo đó, nhưng nhờ cách trang điểm tinh tế cùng khí chất ngời ngời của Hứa Nguyệt Lượng lúc này, trông nàng rất thanh lịch cùng cao quý phái.
“Tôi đi đây.” Hứa Nguyệt Lượng nói, “Chị ở đây, chờ tôi chiến thắng trở về!”
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng sải bước về phía đám đông, điện thoại của Lâm Ỷ Miên đổ chuông, là tin nhắn từ bằng hữu.
Lâm Ỷ Miên cúi đầu, trả lời vài câu.
Hứa Nguyệt Lượng hòa vào đám đông ở hậu trường, lần này, mặc dù nàng ở một mình, nhưng bộ dáng nàng giống như không phải là người vâng vâng dạ dạ.
Rút kinh nghiệm của lần tổng duyệt vừa rồi, nàng nhanh chóng tìm được đạo diễn chịu trách nhiệm, báo số tiết mục để đăng ký tham gia.
Sau đó, nàng chọn vị trí tuyệt đối sẽ không bị biên đạo kêu lầm, yên lặng chờ đợi.
Nàng không có ý định thăm dò bốn phía, sùng bái bốn phía.
Như Lâm Ỷ Miên đã nói, nàng là một vũ công, khi nàng đến đây, chỉ cần nàng nhảy vũ đạo của riêng mình liền hoàn thành trách nhiệmcủa mình.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt đổ dồn về phía mình từ mọi hướng, từ tò mò đến kinh ngạc, khinh thường đến chán ghét.
Nàng cũng có thể nghe thấy những lời thì thầm nàng đến từ đâu, chuyên gia trang điểm nào đã trang điểm cho nàng, buổi diễn tập cuối cùng tràn đầy mất mặt của nàng, chờ đợi nàng lại xấu hổ.
Này đều không quan trọng.
Nguyên nhân những cái này không quan trọng không phải là chúng vốn đã tồn tại. Mà là, bọn họ sẽ không còn có chút ảnh hưởng đến nhận thức của nàng nữa.
Hứa Nguyệt Lượng mà cô biết là thân kinh bách chiến, sẽ dùng quá trình huấn luyện lặp đi lặp lại ngoài đài để đổi lấy một màn trình diễn hoàn mũ nhất.
Vẫn còn hai mươi phút thì diễn tập bắt đầu.
Tiết mục của Hứa Nguyệt Lượng ở giữa, cho nên nàng vẫn còn một giờ hai mươi phút.
Hứa Nguyệt Lượng dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Trong đầu, nàng phác họa lại đài mà mình đã đứng trong vài phút, nhớ lại vị trí của máy quay và thay đổi ánh sáng, còn có những việc cần chú ý mà lúc đạo diễn tức giận đã hét lên.
“Nguyệt Lượng.” Có người nhẹ nhàng gọi nàng, giọng nói như suối trong vắt trên núi cao.
Hứa Nguyệt Lượng mở mắt ra, Lâm Ỷ Miên đang ở trước mặt nàng, ánh sáng từ phía sau cô, nhuộm tóc cô bằng một vầng hào quang sáng ngời.
Mắt sáng, mày kiếm, môi mỏng, thực sự giống như một sinh vật chỉ có thể bước ra từ không gian khác.
Trong tiểu thuyết, trong truyện tranh, trong tưởng tượng của các cô gái.
"Bác sĩ Lâm..." Hứa Nguyệt Lượng đáp lại cô.
“Em ngủ sao?” Lâm Ỷ Miên bật cười, “Muốn em thả lỏng, này em lại thả lỏng quá mức.”
Hứa Nguyệt Lượng giương lên khóe môi: "Tôi không có a~~"
“Ừm, đã đến lúc em phải chứng minh em có thể làm được rồi.” Lâm Ỷ Miên chỉ vào chứng minh đeo trên ngực mình, “Tôi hướng dẫn cho em.”
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào chứng minh công tác có ghi "Tổ đạo diễn": "!!!"
Lâm Ỷ Miên bỏ qua khϊếp sợ của nàng, nắm lấy cổ tay nàng đi qua đám đông, đi thẳng lên đài trong sự chứng kiến
của mọi người.
Sân khấu trống không, dưới đài trống không, chỉ có ánh đèn chiếu vào mặt Hứa Nguyệt Lượng, giống như muốn làm nàng tan chảy.
"Chúng ta diễn tập hai lần trước," Lâm Ỷ Miên nói, "Thừa dịp không có ai ở đây."
Hứa Nguyệt Lượng không biết tại sao đột nhiên lúc này không có ai khi tất cả mọi người đang chờ lên đài, nhưng Lâm Ỷ Miên đã buông tay nàng ra, bàn tay chống trên mép đài nhảy khỏi đài.
Cô ở dưới sân khấu, đứng ở vị trí trung tâm nhất, vỗ tay: "Nào, Hứa Nguyệt Lượng," ", chuẩn bị bắt đầu."
Có chút giống đạo diễn thực thụ.
Hứa Nguyệt Lượng đương nhiên muốn hợp tác với chỉ huy của cô, Lâm Ỷ Miên đã đến đây, làm mọi thứ cho nàng, Hứa Nguyệt Lượng không thể cô phụ nỗ lực của cô, giống như không thể cô phụ chính mình.
Không có âm nhạc, nhưng âm nhạc trong trái tim nàng đã vang lên không biết bao nhiêu lần.
Đối mặt với ánh đèn, đối mặt với khán giả duy nhất, nàng nhảy vũ đạo của mình, một, hai, ba, bốn, từng bước theo nhịp thở và nhịp tim của minh.
Một phút rưỡi, nhanh chóng lại ngắn ngủi.
Khi dừng lại, tiếng vỗ tay cũng vang lên, Hứa Nguyệt Lượng nhìn xuống đài, ánh đèn nhấp nháy nên nàng không thể nhìn rõ, nhưng nàng biết Lâm Ỷ Miên đang cười với nàng, đôi mắt Lâm Ỷ Miên mang theo ý cười nói với nàng: Em rất tuyệt.
Hứa Nguyệt Lượng ngừng nhảy, muốn chạy đến chỗ Lâm Ỷ Miên, nhìn rõ nụ cười của cô, nghe rõ giọng nói của cô.
Nhưng một tràng pháo tay khác đã làm gián đoạn kế hoạch của nàng.
Tiếng vỗ tay dồn dập hữu lực, nàng sợ tới mức muốn kéo Lâm Ỷ Miên vội vàng chạy đi, cái gì cũng đều từ bỏ, không muốn giả làm nhân viên công tác rồi bị bắt được.
Mới vừa bước ra hai bước, bóng người trong bóng tối liền đi ra nói: "Không tệ."
Là đạo diễn thực sự, là đạo diễn đã bị Lâm Ỷ Miên mắng ăn mà không làm.
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Đạo diễn đi tới bên cạnh Lâm Ỷ Miên, cùng cô ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Nhảy rất đẹp."
Hứa Nguyệt Lượng không biết phải nói gì, sững sờ đứng ở nơi đó.
Đạo diễn chính quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên: "Đây quả thực là màn trình diễn mà chúng tôi mong muốn."
Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, cong khóe môi: "Vậy nên phải kiên trì lựa chọn của chính mình."
Đạo diễn cúi đầu nhắm vào chiếc micro trên ngực, nói: "Âm thanh chuẩn bị, làm lại. Nhϊếp ảnh với ánh sáng đều phối hợp đúng chỗ, tổ trang phục, lại đây cho tôi, xem loại quần áo nào xứng đáng với biểu diễn."
Hứa Nguyệt Lượng há to miệng, Lâm Ỷ Miên đưa tay về phía nàng: "Cố lên."
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay kia, các khớp xương rất rõ ràng, mềm mại lại ấm áp.
Nhịp tim của nàng bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát được, giống như cơ thể rối loạn, giống như ngũ quan đã bay lên thiên đường, giống như nắm lấy một trái tim trong lòng bàn tay, theo từng nhịp đập, máu đỏ tươi sẽ tràn ra.
Hứa Nguyệt Lượng hoảng sợ buông bàn tay kia ra.
Nàng không dám nhìn vào mắt Lâm Ỷ Miên lần nữa, nàng xoay người đi về phía trung tâm sân khấu, ánh đèn lóe lên, nàng thấy không gian hẹp ở phía sau đài đã chật cứng người.
Những người đã từng đánh giá nàng, hiện tại đều cực kỳ hâm mộ mà chăm chú nhìn nàng.
Cố lên.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu cười nói với chính mình