"Lúc này con bị tắc sữa, cha phải giúp con kiểm tra xem, hôm nay chúng ta có thời gian, không vội, chậm rãi, nhưng con quá thẹn thùng, tựa như ngày hôm qua, hiệu quả cuối cùng sẽ không tốt lắm, cho nên, con tạm thời trùm quần áo đi, như vậy, con sẽ không xấu hổ, cũng giúp con thông suốt thuận lợi hơn một chút."
"Nhưng mà..."
"Con vẫn còn quá trẻ, không biết tác hại của việc tắc sữa, nếu không được thông sữa kịp thời, rất có hại cho cơ thể. Cha của con là bác sĩ, sao lại không hiểu được chứ? Đừng lo lắng chuyện khác nữa, Tiểu Bảo còn chờ con cho bú.”
Chu Đình Hàm rốt cuộc nói không nên lời, dù sao sữa này đã tắc nghẽn một hồi, quả thật rất phiền phức, mà để cho cha cô bú sữa của cô như vậy, cho dù đã từng có một lần, quả thật vẫn là rất xấu hổ, chắc là cha cô cũng vậy, cha cô đề nghị như vậy, cũng chính là đã làm rõ sự quang minh chính đại của ông ấy, vì cô mà suy nghĩ, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của một người bác sĩ, cô thật sự là tư tưởng quá xấu xa, luôn đi theo hướng không tự nhiên không lành mạnh mà hiểu lầm, cha cô cho tới bây giờ đều là quân tử đoan phương, Tiểu Bảo hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không cô cũng sẽ không lựa chọn trầm mặc giấu diếm.
Sự trầm mặc của cô khiến bàn tay ngọc cốt lạnh lẽo của Chu Tri Duẫn dễ dàng cởi bỏ nút áσ ɭóŧ của con gái.
Nút áσ ɭóŧ được cởi ra, dây đeo vai đồ lót tùy ý rơi xuống, nội y cũng buông lỏng treo trên đỉnh vυ'.
"A." Hai tay Chu Đình Hàm bị áo kéo lêи đỉиɦ đầu, thời gian dài, cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhịn không được a một tiếng.
Chu Tri Duẫn vừa nhìn liền hiểu, cái gì cũng không nói, ôm ngang cô lên, đặt lên giường.
Chu Đình Hàm vừa mới phỉ nhổ mình nghĩ lung tung liền bị cha cô ôm lấy đặt lên giường như vậy, hai gò má lại nhịn không được có chút háo hức nóng lên, trong lòng còn có một tia ghen tị nhàn nhạt, mùi hương trên người cha dễ ngửi như vậy, cánh tay vừa dài vừa mạnh mẽ, với tư cách là bác sĩ chỉnh hình, có phải đã ôm không ít cô gái hoặc người phụ nữ chân không tiện như vậy hay không?
Chu Tri Duẫn không biết suy nghĩ trong lòng cô, sau khi đặt cô lên giường, lại ôm Tiểu Bảo thỉnh thoảng khóc hai tiếng bên cạnh cô, quả nhiên, Tiểu Bảo nhìn thấy mẹ, nhìn thấy sữa mẹ, liền không khóc, tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn muốn đi bú sữa.
Nhưng cậu phát hiện ông ngoại so với động tác của mẹ cậu còn nhanh hơn, ông ngoại đem mẹ đặt ở dưới thân, ngăn trở lộ tuyến tiến công của cậu, ông ngoại đem cái áσ ɭóŧ màu đỏ trên bầu sữa của mẹ đẩy lên trên, lộ ra hai cái kho thóc đầy đủ vô cùng quen thuộc của cậu, sau đó cậu nhìn thấy núʍ ѵú của mẹ mình tự dựng đứng lên, tựa như bị cậu hút sữa, nhưng cậu còn chưa ăn đâu nha!
Tại sao núʍ ѵú lại tự đứng lên?
Với lại mẹ có lạnh không?
Thân thể của mẹ hình như có chút run rẩy, ngực phập phồng đến lợi hại.
Nhưng ông ngoại dường như không phát hiện ra những điều bất thường này, cúi người ở phía trên của mẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu ngực sữa của mẹ hơn nửa ngày, sau đó cúi đầu, một ngụm ngậm lấy núʍ ѵú mà cậu không hút được sữa, miệng ông ngoại lớn hơn cậu, khí lực cũng lớn hơn cậu, một ngụm hạ xuống, ngậm lấy sữa thịt của mẹ vào miệng, "chụt chụt" hút, thanh âm so với tiếng cậu bú sữa mẹ còn lớn hơn, cậu cảm thấy rất tò mò, gần đây ông ngoại sạo lại đi giành sữa với cậu, cậu cảm thấy khi mẹ bị ông ngoại bú sữa, biểu tình thật kỳ quái, mặt đỏ hồng rất đẹp, cậu nhìn thấy thật thú vị, đều quên chuyện mình cũng cần bú, mắt to không chớp nhìn ông ngoại dùng hai tay nâng vυ' mẹ, vừa xoa vừa ăn, núʍ ѵú mẹ bị ông ngoại nuốt một hồi lại phun ra, lại nuốt vào, giữa miệng ông ngoại và núʍ ѵú của mẹ kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, đầu sữa mẹ ướt sũng, đều là nước bọt của ông ngoại, cậu không rõ ông ngoại bú sữa vì sao phải lấy đầu lưỡi liếʍ ngực mẹ, liếʍ núʍ ѵú còn có chỗ ngoài núʍ ѵú.