Nhìn điểm ướt trước ngực, Chu Đình Hàm cảm thấy cực kỳ xấu hổ, Chu Tri Duẫn ôm Tiểu Bảo, nhìn bộ dáng bối rối luống cuống làm sai của cô, khẽ thở dài một hơi: "Bộ quần áo này vốn cũng là muốn mua, đừng để ý nữa, cha của con tuy không phải là quan lớn phú hào, nhưng mua cho con mấy món đồ lót tốt hơn một chút thì vẫn có thể.”
Ông ấy nói như vậy, Chu Đình Hàm cũng thoải mái, để cho ông ấy mua đi, dù sao cũng không phải cô muốn thử mặc.
Đợi đến khi hai người ôm đứa nhỏ từ trong phòng thử đồ đi ra, tỏa sáng tựa như minh tinh, nghênh đón sự chú ý của mọi người.
Sắc ửng đỏ trên mặt Chu Đình Hàm lại sâu thêm một phần, cho dù những người này hiểu lầm cha con bọn họ thành vợ chồng, nhưng chỉ là thử mặc đồ lót, làm sao cần ở lại hơn hai mươi phút, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không cần nghĩ cũng biết trong hơn hai mươi phút này đã xảy ra chuyện gì.
Mà cô hết lần này tới lần khác lại không để ý tới chuyện gì, bởi vì quả thật đã xảy ra chuyện gì đó thật, tuy rằng cha cô dùng thủ pháp chuyên nghiệp của bác sĩ giúp cô thông sữa, nhưng bộ ngực của cô quả thật đã để cho ông ấy nhìn, sờ, ăn, bầu sữa bên phải của cô đến bây giờ đều giống như còn đang được khoang miệng ấm áp của ông ấy bao bọc, môi lưỡi đang liếʍ láp, khi ông ấy vùi đầu ăn sữa của cô, mùi thuốc nhàn nhạt trên người tựa hồ đều dính vào trên người cô.
Các nhân viên cửa hàng dường như thấy nhiều tình huống "thử quần áo" trong thời gian dài này, cho nên vẫn không thúc giục nửa chừng, thấy bọn họ đi ra, còn mỉm cười hỏi quần áo có vừa người hay không, Chu Đình Hàm không biết có phải mình quá mẫn cảm hay không, cô luôn cảm thấy nụ cười của nhân viên cửa hàng có thâm ý khác, giống như mang theo một loại ý tứ "Tôi hiểu" ở bên trong, cô có chút ngượng ngùng nói quần áo đang mặc trên người, nên lấy cái này luôn đi.
Chỉ cần trả tiền, mặc hay không mặc trên người, nhân viên cửa hàng đều không có ý kiến, thấy người đàn ông cao lớn tuấn mỹ như tiên vừa quẹt thẻ vừa nói: "Màu sắc khác, lấy thêm hai cái nữa." Nhân viên cửa hàng trong lòng hâm mộ vô cùng, đây chính là chồng nhà người ta đó nha! Vừa đẹp trai vừa cưng chiều vợ!
Chu Đình Hàm lúc thử quần áo nhìn thấy giá cả, một cái phải hơn ba ngàn, cha của cô còn phải mua ba cái, hơn một vạn tệ, cho dù không phải cô trả tiền, cô cũng cảm thấy quá xa xỉ, kỳ thật tiền lương của Chu Tri Duẫn vẫn không thấp, trước khi đi lấy chồng cô cũng là một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ, được chu cấp chiều chuộng, không lo về vấn đề tiền bạc, nhưng sau khi gả cho Triệu Mạnh Nhiên nghèo khổ với hai bàn tay trắng, cô liền dưỡng thành người lúc nào cũng phải lo cơm áo gạo tiền.
Cô mở miệng ngăn cản Chu Tri Duẫn đang bỏ tiền ra mua ba món này, nhưng ngăn cản cũng vô dụng, Chu Tri Duẫn trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng quẹt thẻ, nhân viên cửa hàng quả thực bị hắn mê hoặc không chịu được, lại nghĩ đến việc hắn và vợ nhỏ ở trong phòng thử đồ lâu như vậy, thẹn thùng đến mức có chút không dám nhìn hắn, cửa hàng đồ lót của các cô là cửa hàng đồ lót xa xỉ, chú trọng trải nghiệm mua sắm của khách hàng, cho nên chỉ cần là hai vợ chồng đi cùng nhau, các cô đều hiểu ý đề nghị hai người cùng đi vào, cũng chưa bao giờ quấy rầy, thời gian lâu một chút thì như thế nào chứ, thành đơn mua mới là quan trọng nhất.
Chu Đình Hàm xách túi nội y tinh xảo, nào biết được trong lòng các nhân viên cửa hàng đều ảo tưởng rằng cha cô vừa rồi ở phòng thử quần áo cùng cô "ân ái" như thế nào, trong tưởng tượng của các nhân viên bán hàng, cô và cha cô đâu chỉ là hút sữa, hoàn toàn là quấn quýt với nhau, bị ông ấy rót một bụng , đều oán tinh đậm đặc, thầm suy đoán trong váy dài của cô khẳng định một mảnh hỗn độn, huyệt nhục lật ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đậm theo bắp đùi cô tràn ra, từ trong hoa huyệt không ngừng tuôn ra ngoài, gốc đùi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, vẫn quanh co đến cổ chân cô.
Ý da^ʍ của các nhân viên cửa hàng, hai cha con cũng không biết, có lẽ biết cũng chỉ coi như không biết, bởi vì Chu Tri Duẫn muốn đi làm ca đêm, Chu Đình Hàm dùng tốc độ nhanh nhất mua đồ muốn mua rồi lại bị hắn lái xe đưa về nhà, chờ hắn đến bệnh viện làm việc, Chu Đình Hàm dỗ dành Tiểu Bảo ngủ, cởϊ áσ khoác, đứng trước gương đặt dưới đất, vô cùng thưởng thức vẻ đẹp của cái áσ ɭóŧ cao cấp đang mặc trên người cô, quả nhiên giống như ba cô nói, tiền nào thịt đó.
Bộ ngực của cô vốn đã đẹp, lại bị bộ đồ lót ren đỏ thẫm mỏng manh này quấn lại, chính cô cũng phải tự yêu mình, trách không được đàn ông đều thích bộ ngực của phụ nữ, nhìn người phụ nữ thon thả nhưng bầu ngực lại đầy đặn trong gương, cô cũng nhịn không được đưa tay sờ về phía bầu ngực sữa của mình, thật sự là vừa trắng vừa tròn, đồ lót vừa người thoải mái bao lấy hai bầu ngực, không loại thịt, lại có rãnh vυ' câu người, chỉ là đồ lót nửa ngực này luôn không che được bầu ngực trời sinh của cô. Đồ lót tốt đắt tiền này làm cho cô mặc ra có cảm giác như nội y tình thú!
Cô có chút kiêu ngạo lại có chút xấu hổ, lại nhìn nửa ngày, mới đi tắm rửa, ôm Tiểu Bảo tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, khi Chu Tri Duẫn tan tầm trở về, Chu Đình Hàm đóng cửa phòng cho con bú, chờ hắn tắm rửa xong, cô vẫn đang cho con bú, hắn đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô vẫn đang cho con bú.
Chu Tri Duẫn nhịn không được, cháu ngoại chưa bao giờ không được ăn nửa ngày như vậy, gõ cửa hỏi cô: "Tiểu Hàm, con ngủ rồi sao? Ra ngoài ăn sáng.”
Con gái ấp úng nhưng không chịu đi ra, trong phòng còn truyền đến tiếng khóc thương tâm của Tiểu Bảo, hắn nóng nảy, lo lắng hai mẹ con có chuyện gì, tăng thêm tiếng gõ cửa: "Làm sao vậy, Tiểu Hàm? Tiểu Bảo sao lại khóc như thế? Con mở cửa, mở cửa trước, không mở cửa, cha sẽ đi lấy chìa khóa.”
Cửa mở ra, trong phòng cũng không có gì dị thường, chỉ là bộ dáng con gái có chút tức giận lại bất đắc dĩ, Tiểu Bảo ở trong ngực cô "Oa Oa" khóc.
Chu Tri Duẫn đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo, kiểm tra một chút, cũng không có cảm hay sốt, bụng nhỏ xẹp lép, xem ra là đói bụng, con gái tuy rằng tùy tiện, nhưng cũng không phải mới làm mẹ ngày đầu, làm sao đứa nhỏ đói bụng cũng không biết?
Huống chi cô vẫn luôn đóng cửa, hiển nhiên là đang cho đứa nhỏ bú sữa, nhưng đứa nhỏ cũng không giống dáng vẻ đã ăn no.
Lại nhìn bộ dáng ủ rũ của con gái, nghĩ đến ngày hôm qua ở phòng thử đồ, cô cũng không ra sữa, cổ họng Chu Tri Duẫn có chút khô, hắn hỏi: "Con, có phải lại bị tắc sữa không?”
Có lần đầu tiên, tất nhiên sẽ có một lần nữa, mặc dù xấu hổ, nhưng cũng không khó nói ra như vậy, Chu Đình Hàm gật đầu, giọng nói rầu rĩ: "Lúc trước sữa đều ăn không hết, vẫn luôn rất tốt, cũng không biết hai ngày nay là làm sao, chính là không ra sữa.”
"Cởϊ qυầи áo ra đi, cha xem cho con một chút."
"Cha... Nếu không, con vẫn nên đến bệnh viện khám một chút thì tốt hơn..."
"Cha của con chính là bác sĩ, con còn lo lắng cái gì. Nếu con đi đến bệnh viện, con cũng có thể gặp bác sĩ nam. Đều là bác sĩ nam, con muốn bỏ gần tìm xa sao? Hôm qua, cha đã thành công trong việc làm thông vυ' phải cho con không phải sao?”
“...... Bên phải đã thông thành công rồi... Hiện tại bên trái lại không thông..."
"Nếu cha của con đã có biện pháp, con còn trì hoãn cái gì nữa? Tiểu Bảo khóc đến nỗi đó con không đau lòng sao? ”
“......”
Chu Đình Hàm không nói nên lời, con trai quả thật gấp gáp chờ sữa, cha của cô quả thật sẽ thông được sữa, cha cô cũng đúng là bác sĩ, cô đi bệnh viện, cũng quả thật đường xa không nói, nếu gặp được bác sĩ nam, như vậy cô lại còn giả vờ cái gì chứ? Bác sĩ không phân biệt giới tính, không phân biệt thân phận mới đúng, đã như vậy, cha cô ở ngay trước mắt, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, huống chi ngày hôm qua cũng đã để cho ông ấy thông sữa, năm mươi bước cùng một trăm bước có gì khác nhau sao?
Chu Đình Hàm tự thuyết phục mình, ngón tay cầm áo khoác, cởi ra.