Chu Tri Duẫn cảm thấy bụng dưới nóng lên, dời Tiểu Bảo trong ngực về, che giấu sự xấu hổ dưới háng hắn.
Cho dù thân là bác sĩ và cũng là cha, có đôi khi xảy ra hiện tượng sinh lý xấu hổ, hắn cũng không có cách nào khống chế, dù sao hắn lớn lên chín chắn cấm dục như thế nào đi nữa, thì rốt cuộc hắn cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.
Hắn đối với con gái cũng không có tâm tư cầm thú gì, chính là bởi vì nội tâm hắn thản nhiên, cho nên mới cùng cô vào phòng thử đồ này.
Tuy rằng hắn thừa nhận, tất cả phụ nữ ở trong mắt hắn, chỉ phân biệt bệnh nhân và không phải bệnh nhân, mà con gái Tiểu Hàm là ngoại lệ, là trái tim trong trẻo trong tâm hồn lạnh lùng của hắn, người duy nhất ngoại trừ sự nghiệp y khoa khiến hắn ngoài ý muốn phân ra một chút quan tâm, mà cô hoàn toàn là một người phụ nữ, là một người phụ nữ xinh đẹp thành thục.
Làm thế nào cô có thể không đẹp được chứ? Hắn cùng vợ cũ tướng mạo đều không tầm thường, con gái tính tình tuy không lạnh lùng như hắn, cũng không yếu đuối như vợ cũ, nhưng tướng mạo lại hoàn toàn được thừa hưởng hai người bọn hắn, da trắng xinh đẹp, dáng người mê người, sinh con xong, đường cong lại càng linh lung gợi cảm.
Hắn vốn tưởng rằng nội tâm mình luôn thẳng thắn, nhưng hắn lại bỏ qua ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với tâm tình.
Phòng thử quần áo chật hẹp yên tĩnh này, nhất cử nhất động của con gái đều bị phóng đại vô số lần, cùng nhau chui vào tai hắn.
Trí nhớ của hắn lại quá tốt, chỉ là ngoài ý muốn liếc mắt một cái, bộ ngực hình bán cầu đầy đặn của con gái đã khắc sâu trong đầu hắn, hiện tại nghe được tiếng cô cởi nút áo ngực, hình ảnh kia liền hiện ra.
Hắn ở bên này xấu hổ, suy nghĩ ác ma cùng thiên thần đánh nhau tơi bời, bên kia Chu Đình Hàm đã mặc xong nội y mới, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn cha cô, thấy ông ấy quả nhiên đưa lưng về phía cô, dáng người cao ngất, cao khiết xuất trần, cô thở dài một hơi, so với ông ấy, cô có vẻ rất xấu xa, chỉ biết nghĩ vớ vẩn.
Vì không muốn bị ông ấy so sánh, biểu hiện ra quan hệ cha con vô cùng tự nhiên.
Cô cố gắng đứng thẳng người, ưỡn lưng, lại không biết động tác này của cô đã đem đôi ngực đầy đặn của cô lộ ra càng thêm vểnh lên.
"Con mặc xong, cha, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn, mua cái này đi."
Chu Tri Duẫn nghe thấy con gái tự nhiên bình tĩnh, trên mặt không có thay đổi gì, trong lòng lại tự trách không nên khinh nhờn con gái.
Cơn giận ở bụng thật vất vả mới đè xuống được một chút, nhưng mà khi hắn quay đầu lại, hình ảnh nhìn thấy khiến cự thú dưới háng không còn bị hắn khống chế lý trí, gầm gừ ngẩng đầu lên!
Đó là một hình ảnh như thế nào?
Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đến nửa bắp chân, trên người chỉ có một chiếc áo ngực ren đỏ thầm. Bộ ngực đầy đặn, không chịu nổi sự thắt chặt, eo thon gọn, bụng bằng phẳng, vô tình trêu người cũng rất mê người, lại đi xuống một chút, khu vực tam giác thần bí kia bị thắt lưng váy cạp cao che khuất, không biết dưới lớp vải kia là phong cảnh như thế nào, tứ chi hắn trơn bóng, cũng không có lông cơ thể, nhưng mà chỉ lông ở vùиɠ ҡíи là rậm rạp, còn đang ở thời đại đọc sách, hắn đã bị bạn cùng phòng trêu ghẹo, nói là nhìn có vẻ thanh tâm quả dục, kỳ thật là một con thú đam mê tìиɧ ɖu͙©, nói lông âm hắn là màu đen đậm nhất mà bọn họ từng gặp qua. Không biết con gái có phải cũng thừa hưởng đặc điểm này của hắn hay không. Hắn là một người cha và cũng là một bác sĩ, nhưng hắn không biết cơ thể của con gái mình như thế nào.
Một bộ đồ lót lụa có giá mấy ngàn được chế tác cực kỳ cầu kỳ, tựa như vì con gái hắn mà thiết kế riêng, hai cái cúp bao bọc hai bầu sữa thịt đầy đặn của cô, làn da con gái hắn trời sinh trắng nõn, sắc trắng của sữa cùng sắc đỏ của áo ngực va chạm, làm cho bầu ngực sữa càng trắng, quần áo càng đỏ, bởi vì là đồ lót lụa, đồ lót cũng không dày, con gái bởi vì cho con bú, núʍ ѵú tương đối lớn, đem vải lót chống lên hai cái lều nho nhỏ nhô lên.
Mà tạo hình ren lại mang theo một nửa trống rỗng, khó khăn lắm mới có thể che nửa dưới, ngay cả ngực cũng có chút che không được, như ẩn như hiện, Chu Tri Duẫn cho dù không phải là bác sĩ phụ khoa, bởi vì đặc thù nghề nghiệp, hắn cũng đã gặp qua không ít thân thể của phụ nữ, trong đó không thiếu người có thể gọi là ngực rất đẹp.
Nhưng mà, lần trước vô tình thoáng nhìn qua, hơn nữa lần này còn nhìn thẳng, Chu Tri Duẫn dám kết luận, không có ai có bầu ngực đẹp như cô, hắn bỗng nhiên có chút ghen tị với con rể Triệu Mạnh Nhiên.
Anh ta có thể hưởng thụ bầu ngực sữa lớn của con gái, quang minh chính đại, tận tình thưởng thức thậm chí đi liếʍ đi ngậm, ngay cả cháu ngoại nhỏ trong ngực cũng là một ngày muốn đυ.ng vào đôi sữa lớn kia nhiều lần, còn có sữa ngọt có thể uống.
Duy chỉ có người cha sinh ra cô, nuôi nấng, không có phúc lợi phúc khí này, còn phải cố gắng tránh hiềm nghi.
Nếu như không phải lần trước ngoài ý muốn cùng cô đi mua áo ngực, hắn đại khái vĩnh viễn sẽ không biết bầu sữa của con gái rốt cuộc phát triển như thế nào, ký ức vĩnh viễn dừng lại ở hạt đậu đỏ vago năm 5 tuổi.