“Vương Trợ giúp tôi chyển máy sang Cô Nhi Viện.” Từ Cô Nhi Viện trở về Trác Minh Liệt đã suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy bé trai Mộc Mộc kia luôn làm cho anh cảm thấy một sự thân quen, không thể nào mà có thể vứt bỏ đi được vì thế nên anh quyết định sẽ nhận nuôi nó. Mặc dù làm như vậy có thể sẽ gây ra hậu quả tương đối nghiêm trọng nhưng anh vẫn sẽ chập nhận. Anh vừa nghĩ tới Mộc Mộc sự lạnh lùng toát ra tự ánh mắt tràn đầy sự đề phòng đó làm cho lòng của anh đau nhói. Thật là không thể tin được ở trong lòng của mình lại có thể có nơi mềm mại như thế này .
“Viện trưởng lý phải không ạ? Tôi là Trác Minh Liệt làm phiền người có thể giúp tôi làm thủ tục nhận nuôi Mộc Mộc . Tôi muốn nhận nuôi nó!”
“Trác tiên sinh ngài nghiêm túc chứ?”
“Tôi chắc chắn !”
“Nhưng Trác tiên sinh ngài là nhân vật công của công chúng, chúng tôi hy vọng ngài có thể cho Mộc Mộc lớn lên trong hoàn cảnh thích hợp với nó nhất và chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Mộc Mộc . Như vậy đi, Trác tiên sinh , tại Cô Nhi Viện sắp có hoạt động cho các bé nhỏ cùng phụ huynh của chúng đến đây, nếu ngày có thể thì hãy đến cô nhi viện tham gia để xem nó có chấp nhận ngày hay không !” Viện trưởng nghiêm túc nói.
Trác Minh Liệt phát hiện ra mình đã suy nghĩ sự việc này quá đơn giản anh luôn tưởng rằng chỉ cần mình làm thủ tục nhận nuôi là được rồi không ngờ còn có nhiều việc như vậy.
“Tốt, tôi sẽ cố gắng hết sức” Trác Minh Liệt chỉ có thể nói như vậy bởi vì anh thực sự quá bận rộn.
“ Trác tiên sinh chúng tôi chờ ngày!”
Hôm nay là ngày đâu tiên hoạt động của Cô Nhi Viện tổ chức Tiểu Thi bởi vì bận rộn công việc nên chỉ đưa Cầu Cầu đến.
“Cầu Cầu, hôm nay không thể đi cùng con mẹ thật xin lỗi”
“ Mẹ, không sao Cầu Cầu sẽ ngoan , con sẽ cùng chơi với những người bạn của con. Mẹ con có thể đem cái này cho bạn ở cô nhi việnđược hay không?” Cầu Cầu từ trong túi xách lấy ra một Transformers.
“Có thể, Cầu Cầu thật tốt bụng!” Tiểu Thi ngồi xổm xuống khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu rồi vội vàng nói “ Vào đi ,buổi chiều mẹ sẽ tới đón con!”
“Mẹ gặp lại sau!”
Trong cô nhi viện vì có rất nhiều các bạn nhỏ xuất hiện mà không khí trở nên thật náo nhiệt khác hẳn với mấy hôm trước một người trầm lặng như Mộc Mộc quả thực là không có chỗ để trốn. Nó không thích chơi cùng với các bạn khác mà nó cũng không muốn ngủ. Nó chạy đi ra xa xa ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.
“Mộc Mộc sao con không đi chơi với các bạn?” Viện trưởng Cô nhi viện kéo tay nhỏ bé của nó dịu dàng hỏi. Ở cô nhi Mộc Mộc viện là một trong số những đứa trẻ được mọi người vô cùng yêu thính đứa trẻ này rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện, trừ việc không thích nói chuyện những thứ khác cũng rất tốt.
“Con không thích” Mộc Mộc cúi đầu.
“Mộc Mộc không thích các bạn khác sao?”
“Ừ bọn họ đều có ba mẹ Mộc Mộc không có”( thương quá hic hic) Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngước lên nghiêm túc nhìn viện trưởng con ngươi đen nhánh như bị một màn sương mù che phủ.
Trong lòng viện trưởng chấn động mắt cũng bắt đầu mơ hồ theo.
“Viện trưởng ba mẹ Mộc Mộc tại sao lại không cần Mộc Mộc?”
“Không phải vậy đâu Mộc Mộc ba mẹ nhất định là…” Viện trưởng chợt không biết nên nói gì.
“Vậy sao..” Nó chán nản đầu nhỏ cúi xuống viện trưởng cố gắng muốn an ủi nó nhưng không sao tìm được lời nói thích hợp .