Cuộc Sống Sau Khi Xuyên Không

Chương 6

Chương 1: Hôn Nhân Sắp Đặt.

“Việc liên hôn với Phượng Tộc trẫm giao cho các ngươi làm đến đâu rồi?” Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên đại điện, đầu đội đế miện, mặc áo gấm đen bên trên dùng chỉ vàng thêu hình ngọn lửa. Cô có thân hình cao gầy có thể phụ trợ cho quần áo một cách hoàn mỹ, một đầu tóc trắng được thúc cẩn thận bằng phát quan. Biểu cảm tuy lạnh lùng nhưng trong đôi mắt phượng lại hừng hực lửa giận khiến những thần tử bên dưới vô cùng căng thẳng sợ chọc giận Thiên Đế.

“Muôn tâu bệ hạ, Phượng tộc trả lời rằng tộc của bọn họ vẫn chưa đến mức phải dùng liên hôn để duy trì vinh dự cho tộc, cho nên... Từ chối việc này.” Từ trong đám người bên dưới đi ra một người run rẩy trả lời. Bệ hạ là người điên còn Phượng tộc lại nguyên mấy tên đứng đầu, y chỉ sợ Thiên Đế không vui lại đem mình ném vào Tru Tiên Đài.

Chung Ly Đình Ngọc rũ mắt, ngón tay thon dài gõ vào tay vịn đế vị, cô lạnh lùng hỏi: “Là đám người tộc Tông Chính từ chối hay là Tông Chính Thanh Toản từ chối.”

Kỳ thật chuyện này đối với cô cũng không khác nhau là mấy, dù sao thì xưa nay thứ mà cô muốn có được cô cũng sẽ tự tay đoạt lấy!

“Là thiếu tộc trưởng tộc Tông Chính từ chối.” Tuy biết nếu nói vậy Thiên Đế nhất định sẽ tức giận nhưng những vị thần cấp thấp như bọn họ làm gì có cách nào, chỉ xin bệ hạ không giận chó đánh mèo với bọn họ là được.

“Chiến thần nghe lệnh. Ta lệnh cho ngươi ba ngày sau mang 50 vạn thiên binh thiên tướng xuất chinh thảo phạt Phượng tộc.” Chung Ly Đình Ngọc lạnh lùng nói. Thân là Thiên Đế, không có gì là cô không chiếm được. Cô nhất định phải làm cho Tông Chính Thanh Toản đến cầu xin mình.

“Nhưng thưa bệ hạ, nếu không có lý do hợp lý thì việc xuất binh e là không ổn.” Chiến thần Tầm Độ ngẩn ra một chút nói.

“Lý do...” Chung Ly Đình Ngọc híp mắt: “Tộc Tông Chính bất kính với Thiên Đế, do tộc nhân gây chuyện chọc phát tai họa.”

Nếu Thiên Đế muốn trừng phạt ai thì chỉ cần tùy tiện bịa ra một cái lý do, xem ra Phượng tộc không tránh được tai họa này rồi. Mọi người ở đây đồng lợt nghĩ, trong lòng thở dài, bởi vì một người Địa Khôn mà làm đến mức này cũng không biết là phúc hay là họa.

Tầm Độ không thèm nghĩ nữa. Cô chỉ biết ăn bổng lộc của vua thì phải trung thành với vua.

Ba ngày sau, đại quân của Thiên giới đến địa bàn của Phượng tộc. Các tộc còn lại thấy vậy đều trốn đi, không dám có bất cứ liên quan gì đến Phượng tộc.

“Thiên đế thật sự không màng đến chủng tộc mà xuất binh, Phượng tộc hôm nay chết chắc rồi.” Một ông già râu tóc bạc phơ nói, vừa nói vừa vuốt râu thở dài.

“Không phải, không phải đâu ông ơi, nghe nói Thiên Đế mơ ước thiếu chủ Phượng tộc nên mới ra lệnh xuất binh. Mà Phượng tộc cũng không phải là dễ bắt nạt, làm sao có thể chết chắc được?” Thiếu niên Khổng Tước ở một bên không tán đồng nói.

Ông già gõ nhẹ đầu vào thiếu niên, hai mắt trợn to nói khẽ: “Không thể bất kính với Thiên Đế nếu không cẩn thận mạng nhỏ của ngươi!”

Thiếu niên hậm hực gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt đều là sự thương hại đối Phượng tộc.

“Đám người của Thiên tộc đã xuất binh đến để thảo phạt Phượng Tộc chúng ta. Tộc trưởng, nếu như chúng ta còn không phản kích thì sẽ làm cho Chung Ly Đình Ngọc có thể xâm nhập vào địa bàn của tộc ta.” Trên đại điện rộng lớn của Phượng tộc, một phụ nữ mặc áo gấm lông đỏ, khí chất trên người vừa uy nghiêm lại vừa tao nhã, hai loại khí chất khác nhau nhưng lại dung hợp vô cùng hoàn hảo trên người cô ta.

Những người trong đạo điện tất cả đều mặc áo gấm lông đỏ giống như những con phượng hoàng lửa đang kiêu ngạo tung cách, chỉ riêng có một người mặc áo trắng.

Đôi mắt xinh đẹp của Tông Chính Thanh Toản cụp xuống, lông mày được tỉa gọn gàng, mũi thon gọn. Nước da cô trong như pha lê, mềm mại như ngọc, bộ quần áo trắng trên người khiến cô trở thành nguồn mát mẻ duy nhất giữa khung cảnh màu đỏ rực xung quanh.

"Thiếu chủ của Phượng tộc chúng ta sao có thể trở thành người của Chung Ly Đình Ngọc!" Người lên tiếng chính là một Thiên Càn, y rất kính trọng Tông Chính Thanh Toản. Tuy rằng cô chỉ là một Địa Khôn, nhưng y lại chưa bao giờ coi thường cô.

Mà y cũng không phải là người duy nhất nghĩ như vậy. Mọi người đều biết rằng Tông Chính Thanh Toản tuy chỉ là một Địa Khôn nhưng lại không hề thua kém một Thiên Càn nào. Hơn nữa Thiên đế Chung Ly Đình Ngọc nổi tiếng là có tính khí thất thường và kì quặc, ai biết được cô ta sẽ làm gì với thiếu chủ của bọn họ chứ. Vậy nên thiếu chủ, người tuyệt đối không được đồng ý với điều kiện của người phụ nữ đó.

"Im lặng!" Người phụ nữ mặc áo đỏ trong đại sảnh dùng ánh mắt nghiêm túc ngăn cản mọi người.

"Ta thay mặt người nhà Tông Chính đồng ý cuộc hôn nhân này." Người trong cuộc là Tông Chính Thanh Toản bước ra nói ngay sau khi mẹ cô nói xong.

Những người có mặt lập tức bùng nổ, lần lượt nói: "Thiếu chủ, tuyệt đối không được."

Tông Chính Thanh Toản trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được một tia bất đắc dĩ.

Chung Ly Đình Ngọc... Tông Chính Thanh Toản nhất thời bối rối khi nghĩ đến cái tên này.

Dân số của Phượng Tộc bọn họ vẫn luôn thưa thớt, cô không muốn họ chết dưới tay Thiên Tộc, cũng không muốn những đứa trẻ trong Phượng Tộc mất đi cha mẹ.

"Năm trăm ngàn thiên binh, quả thật là đánh giá cao Phượng Tộc của họ, Tông Chính Thanh Toản cười mỉa mai.

Tông Chính Triều Tâm ánh mắt nhạt nhòa, nhìn mọi người nhẹ nhàng nói: "Thanh Tỏan là thiếu chủ của Phượng tộc, tất nhiên phải làm tròn bổn phận của mình. Kết thân với Thiên tộc cũng chưa hẳn không phải là điều tốt. Nếu có một ngày Thanh Toản sinh được con nối dõi thì cũng xem như là một niềm vui lớn."

Mọi người ngẩn ra, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến đến cùng, quyết không đầu hàng nhưng lời nói này của tộc trưởng dường như không quan tâm đến việc thiếu chủ có kết hôn hay không.

Cả thiếu chủ của bọn họ cũng lạnh lùng như vậy, không hề thể hiện ra ngoài là muốn hay không muốn.

Vì tộc trưởng và thiếu chủ đều không có ý kiến gì thì bọn họ có tư cách gì để nói thêm?

Tông Chính Thanh Toản quay người hướng về Tông Chính Triều Tâm hành lễ: "Vậy thưa mẹ, con xin phép đi về trước."

Tông Chính Triều Tâm gật đầu nói: "Ta sẽ nói rõ với người của Thiên tộc, không lâu nữa con sẽ đi đến Thiên tộc thành hôn." Trong giọng nói của bà không có chút tình cảm nào. Đối với đứa con gái duy nhất này, bà chỉ xem cô như một quân cờ dùng để đổi lấy lợi ích mà thôi. Lúc trước bà không đồng ý với đề nghị liên hôn của Thiên tộc cũng chỉ là do bị những trưởng lão trong Phượng tộc ngăn cản.

......

Chung Ly Đình Ngọc đang say sưa uống rượu trong cung điện, cô hiện tại rất khó chịu, không cho ai lại gần, chỉ là mỗi lần uống một ngụm rượu, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh của Tông Chính Thanh Toản. Đột nhiên, cô bực bội đập mạnh cốc rượu xuống đất.

"Thanh Toản không muốn thành hôn với ta, vì sao cô ấy lại không muốn chứ?!"

"Bệ hạ, có tin vui! Phượng tộc đã đồng ý, Phượng tộc đã đồng ý với hôn sự này, còn nói thời gian cử hành hôn lễ sẽ để chúng ta quyết định. Thiếu chủ Phượng tộc không lâu nữa sẽ đến đây để thành hôn."

Chung Ly Đình Ngọc sững sờ một chút, sau đó vui mừng nói: "Nếu vậy các ngươi còn không nhanh chóng đi chuẩn bị, ta muốn tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho Thanh Toản."

Chương 2: Cưỡng Bức (H)

"Đương kim Thiên Đế sinh ra đã hiếu chiến và dũng mãnh, hiện nay Ma Giới và Yêu Giới đều lấy Thiên tộc làm đầu vì vậy hôn lễ này chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng và xa hoa.

Tông Chính Thanh Toản mặc chiếc áo cưới màu đỏ mà cô ghét nhất, thân hình thẳng đứng ngồi trên mép giường.

Cô có thể cảm nhận được ám vệ của mẹ mình đã rút lui, bọn họ đã theo dõi cô suốt một đoạn đường dài, chỉ khi cô đến đây rồi bà mới có thể yên tâm. Chung Ly Đình Ngọc không uống rượu thậm chí cũng chẳng quan tâm đến khách khứa, cô để khách khứa cho người hầu tiếp đón còn bản thân thì vội vàng đi vào phòng tân hôn.

Phòng tân hôn thực chất chính là cung điện của cô.

Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng cô cũng không quên lễ nghi mà một vị Tiên Đế cần có. Chung Ly Đình Ngọc mặc một bộ váy cưới màu đỏ, tóc được búi lại bằng trâm cài khiến ai nhìn vào cũng phải thán phục khen đây một Thiên Càn xinh đẹp.

Cô bước những bước dài vào phòng tân hôn, đuổi tất cả mọi người ra ngoài rồi cẩn thận vén khăn voan lên.

Dưới lớp khăn voan đỏ chính là gương mặt mà cô đã luôn nhớ thương trong suốt hàng trăm năm.

Vai như cắt, eo như tơ, lông mày lá liễu, làn da trắng như tuyết, điều không thay đổi chính là khí chất tao nhã trời sinh của Tông Chính Thanh Toản.

"Kể từ khi ta gặp cô hàng trăm năm trước trong lúc đi cầu học, ta đã không thể quên được cô." Chung Ly Đình Ngọc từ từ tiến lại gần Tông Chính Thanh Toản muốn hôn cô.

Tông Chính Thanh Toản nhíu mày lùi lại một chút rồi đứng dậy nhìn Chung Ly Đình Ngọc với ánh mắt hoang mang."

“Mấy ngày nữa thϊếp sẽ tìm cho đế quân vài người thϊếp thất. Hôm nay thϊếp cũng đã hỏi qua vài người ở Thiên giới xem bọn họ có ai muốn hầu hạ đế quân hay không. Cô ấy hiện tại đang chờ ở bên ngoài, đế quân có thể cho gọi vào để động phòng.” Từng câu từng chữ mà Tông Chính Thanh Toản nói ra đều biểu lộ cho Chung Ly Đình Ngọc biết rằng cô không muốn thị tẩm, thậm chí còn vì thế mà sẵn sàng đem Thiên Càn của mình nhường cho người khác.

Khi nghe những lời nàng nói, sắc mặt của Chung Ly Đình Ngọc chuyển từ bình thường sang đen xì vì bị chọc tức.

“Cái gì mà làm cô ta vào động phòng chứ. Tông Chính Thanh Toản, cô là thê tử mà hôm tay ta cưới về nhà, là Thiên Hậu của toàn bộ Thiên giới. Cô làm như vậy thì mặt mũi của ta biết để ở nơi nào?!” Chung Ly Đình Ngọc nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tông Chính Thanh Toản, một ngọn lửa tà ác không tên dần dâng lên ở chỗ bụng nhỏ.

“Tông Chính Thanh Toản ta nói cho cô biết, hôm nay ta không chỉ có làm cô thị tẩm mà ta còn muốn làm cô mang thai, làm cô phải sinh con cho trẫm.” Chung Ly Đình Ngọc điên cuồng nhìn người phụ nữ đã xuất hiện trong mơ của mình suốt mấy trăm năm, gấp gáp muốn nhanh chóng phá tan khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cô, khiến cô bày ra bộ dạng mà chưa ai từng thấy, muốn cô nằm dưới háng của mình dâʍ đãиɠ kêu to.Chung Ly Đình Ngọc phất tay, lập tức đem pháp lực của Tông Chính Thanh Toản phong ấn lại hết, đi lên ôm lấy cơ thể của cô trực tiếp ném lên trên giường.

Cô không màng sự giãy giụa củaTông Chính Thanh Toản, đôi tay ghì chặt lấy bả vai của cô ấy, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tông Chính Thanh Toản, tiếp theo lại chậm rãi di chuyển đến vuốt ve bờ môi căng mọng, đôi môi của người phụ nữ vô cùng mềm mại giống như kẹo bông gòn chạm vào là tan. Trong mắt Chung Ly Đình Ngọc tràn ngập tình yêu say đắm cúi người xuống hôn cô. Cảm nhận được cảm giác khác hẳn với những luôn tưởng tượng làm cô muốn ngay lập tức đυ. chết người phụ nữ này.

“Há miệng ra.” Chung Ly Đình Ngọc nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nếu không, tôi sẽ làm cho cả Phượng tộc của cô không sống yên ổn được.” Giọng điệu của cô tràn đầy đe dọa, Tông Chính Thanh Toản dù đã mất đi pháp lực không thể làm gì được cô nhưng cũng nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Hình ảnh này khiến Trung Li Đình Ngọc không nhịn cười ra tiếng, cảm nhận được sức mạnh của con rồng khổng lồ dưới mình hồi phục, cô nắm lấy tay Tôn Chính Thanh Tán dẫn cô tới nơi nóng bỏng đó. Khi cảm nhận được sự kháng cự và sức lực bỗng nhiên gia tăng từ người bên dưới, Trung Li Đình Ngọc hít một hơi sâu, ghé vào tai Tôn Chính Thanh Tán nói: “Nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ bắt ngươi dùng miệng để tiếp nhận.” Cô không hề đùa giỡn, bản thân cô vốn là người thất thường, những gì đã xảy ra chỉ là kết quả của sự kiên nhẫn đã đến mức tận cùng.

Tông Chính Thanh Toản vừa nghe liền dừng lại, sức lực cũng giảm bớt. Nàng ghét bỏ buông tay khỏi thứ mình đang nắm, quay mặt đi không nhìn Chung Ly Đình Ngọc, cũng không nói gì. Cô không nói không có nghĩa là Chung Ly Đình Ngọc sẽ yên lặng. Chung Ly Đình Ngọc đã kiên nhẫn quá lâu, hiện giờ cô ta hoàn toàn không muốn tiếp tục nhịn nữa. Cô mạnh bạo xé toạc chiếc áo trên người Tông Chính Thanh Toản để lộ ra chiếc áσ ɭóŧ trắng bên trong.

Chung Ly Đình Ngọc liếʍ láp cần cổ thon dài của đối phương, tựa đầu vào nơi tràn đầy hương thơm nữ tính này. Khi chạm tới ngực cô, Chung Ly Đình Ngọc trực tiếp dùng răng đem áσ ɭóŧ của cô cởi ra.

“Thanh toản, chỗ này của cô thật đẹp.” Chung Ly Đình Ngọc vươn đầu lưỡi không ngừng liếʍ cắn đầṳ ѵú hồng hào như những quả anh đào chín mọng của Tông Chính Thanh Toản, cơ thể của Tông Chính Thanh Toản chưa từng trải qua những việc như thế này, cơ thể mất khống chế mà rùng mình liên tục.

Chung Ly Đình Ngọc dịu dàng vuốt ve cô muốn làm cô không còn sợ hãi. Tông Chính Thanh Toản cố nén cảm giác khó chịu, để mặc cho đối phương làm bừa. Cô không quên rằng người bên cạnh mình là một con quỷ, người mà có thể bất chấp mọi thứ để xuất binh tấn công Phượng tộc, và số phận của toàn bộ tộc nhân của mình đều nằm trong tay người này.

Hình như bởi vì đã lâu không để ý đến chỗ nó, côn ŧᏂịŧ bên dưới chịu đựng đến muốn nổ tung làm Chung Ly Đình Ngọc cực kỳ khó chịu.

Tự mình cởϊ qυầи áo của mình tất nhiên nhanh hơn cởϊ qυầи sao của người khác, Chung Ly Đình Ngọc nhanh chóng cởϊ qυầи áo để lộ ra côn thị to lớn cứng rắn, kích cỡ rất lớn, chiều dài khoảng mười tám phân, đường kính cũng gần năm phân, nặng đến mức khiến người ta phải khϊếp sợ vì thứ này.

“Thanh toản ngươi mau sờ nó.” Chung Ly Đình Ngọc đè trên người Tông Chính Thanh Toản, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn đặt ở trên ngực cô cọ tới cọ lui.

Gương mặt Tông Chính Thanh Toản đỏ bừng, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy đằng trước thứ xấu xí lại to lớn này đang chậm rãi rỉ ra vài giọt chất lỏng khả nghi, có một hai giọt đã chảy xuống bộ ngực của mình, sau khi tiếp xúc với không khí thì mang lại cho cô một cảm giác lạnh lẽo.

Thấy Tông Chính Thanh Toản im lặng không nói lời nào, Chung Ly Đình Ngọc khó chịu cực kỳ, cuộc giao hoan này của hai người giống như một vở kịch một vai mà chỉ có mình làm diễn viên.

Chung Ly Đình Ngọc thô bạo đem quần áo trên người Tông Chính Thanh Toản cởi sạch sẽ, cơ thể người phụ nữ trắng nõn như ngọc, vòng eo mềm mại săn chắc, mảnh đất cấm phía dưới như vẫn luôn dụ dỗ thôi thúc cô tiếp tục thăm dò khám phá.

Chung Ly Đình Ngọc mặc kệ Tông Chính Thanh Toản có đồng ý hay không, cô dùng tay đem đôi chân thon dài gợi cảm của người phụ nữ tách ra hai bên. Vừa nhìn thấy phong cảnh bên dưới, Chung Ly Đình Ngọc lập tức ngừng thở, thẫn thờ nhìn âʍ ɦộ non nớt xinh đẹp màu hồng phấn, âʍ ɦộ xinh đẹp bởi vì bị người xa lạ nhìn chằm chằm mà không ngừng run rẩy vì sợ hãi.

Sau khi nhìn thấy cảnh đó, sợi dây lý trí của Chung Ly Đình Ngọc lập tức bị đứt đoạn, du͙© vọиɠ không được kiềm chế dâng trào mãnh liệt, cô dựng thẳng lưng đem côn ŧᏂịŧ sưng to hướng thẳng về phía nụ hoa e ấp mà mình vẫn luôn ngày đêm nhớ nhung.

Tiểu huyệt chưa từng bị ai chạm vào vô cùng chặt gắt gao xoắn lấy côn ŧᏂịŧ của Chung Ly Đình Ngọc, chẳng sợ chỉ mới cắm vào một nửa cũng suýt nữa làm Chung Ly Đình Ngọc không kiềm chế được, loại cảm giác sung sướиɠ như lên trời này đã làm du͙© vọиɠ của cô nhanh chóng đạt đến đỉnh.

“Đau... Chung Ly Đình Ngọc, ngươi mau rút thứ đó ra ngoài...” Tông Chính Thanh Toản đau đến mức không chịu được, còn đau hơn rất nhiều so với những lúc bình thường bị thương, cơ thể cô co rúm lại muốn lùi về phía sau để trốn tránh cảm giác này.

Chung Ly Đình Ngọc nhanh chóng giữ chặt lấy vòng eo của cô không cho cô có cơ hội lẩn trốn.

Nhiệt độ trong nhục huyệt của Tông Chính Thanh Toản nóng đến mức như muốn đem cô thiêu chết, mà côn ŧᏂịŧ của Chung Ly Đình Ngọc cũng gần như đâm xuyên qua cơ thể của cô.

Chung Ly Đình Ngọc đỏ mắt, dùng lực eo đột ngột đâm về phía trước, bên trong tiểu huyệt vẫn còn sót lại dịch da^ʍ trong suốt do Tông Chính Thanh Toản tiết ra cho nên khi côn ŧᏂịŧ đâm vào rất thông thuận. Chung Ly Đình Ngọc rốt cuộc không nhịn được điên cuồng thọc vào rút ra trong cơ thể cô, côn ŧᏂịŧ cũng dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của đối phương, hai viên trứng dái to như trứng gà đại cũng không ngừng va chạm vào cúc huyệt của Tông Chính Thanh Toản, bên trong chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trừ lúc mới bắt đầu Tông Chính Thanh Toản cảm thấy hơi đau đớn do chưa kịp thích ứng được thì lúc sau cảm giác sung sướиɠ dần dần xuất hiện xâm chiếm cứ toàn bộ ý thức của nàng.

“A... A a..., Chung Ly... Đình... Ngọc, đừng mà, không được, chậm... Chậm một chút.” Tông Chính Thanh Toản bị đâm đến mức linh hồn đều như sắp rách nát, giọng nói cũng đứt quãng. Còn Chung Ly Đình Ngọc lại có vẻ thích thú với tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của cô, càng thêm dùng sức thọc vào rút ra.

Chung Ly Đình Ngọc dùng một bàn tay xoa vυ' cô, cặρ √υ' tròn trịa mềm mại một bàn tay đều không bao hết được, Chung Ly Đình Ngọc xoa chúng thành các hình dạng lung tung, nhìn khuôn mặt ngày xưa lạnh lùng của Tông Chính Thanh Toản giờ đây lại bởi vì mình mà xuất hiện thêm nhiều loại sắc thái biểu cảm khiến trong lòng Chung Ly Đình Ngọc cảm thấy vô cùng thành công.

Cô bế Tông Chính Thanh Toản lên, đặt chân của đối phương lên trên eo của mình, trong miệng ngậm cắn đầṳ ѵú của Tông Chính Thanh Toản, thân dưới cũng không quên tiếp tục thọc vào rút ra trong huyệt thịt của cô.

Đột nhiên Chung Ly Đình Ngọc nảy ra một một ý nghĩ xấu, cô cưỡng ép Tông Chính Thanh Toản cúi đầu khiến cô ấy có thể nhìn thấy nơi giao hợp của hai người một cách rõ ràng rành mạch.

Tông Chính Thanh Toản chỉ có thể chịu đựng sự ngượng ngùng nhìn côn ŧᏂịŧ thô to khi dài khi ngắn cọ sát qua lại ở trên cơ thể của mình, việc này quả thực là làm người ta cảm thấy ngại ngùng. Thân là thiếu chủ Phượng tộc, cô chưa từng gặp qua người nào dám có can đảm làm vậy với mình.

Trộn lẫn với sự xấu hổ là một loại cảm giác sảng khoái kỳ lạ dâng lên trong cơ thể, Tông Chính Thanh Toản vậy mà lại hy vọng đối phương có thể làm mạnh hơn nhanh hơn nữa, trong sự day dứt giữa lý trí muốn từ chối và cơ thể muốn khuất phục, tinh thần của Tông Chính Thanh Toản bị tra tấn đến mơ mơ màng màng.

“Thanh Toản, ta muốn đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn hết vào trong cơ thể ngươi, làm ngươi sớm ngày sinh cho ta vài đứa con gái, ta chắc chắn sẽ yêu thương bọn chúng.”

Cuối cùng, Chung Ly Đình Ngọc thọc vào rút ra thêm mấy trăm lần nữa mới bắn những luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi vào trong cơ thể Tông Chính Thanh Toản, Tông Chính Thanh Toản cảm nhận được một luông nhiệt nóng hổi tràn vào cơ thể của mình len lỏi khắp mọi ngõ ngách cũng cao trào theo.

“Ba”

Sau khi Chung Ly Đình Ngọc đem côn ŧᏂịŧ rút ra, Tông Chính Thanh Toản có thể nghe được rõ ràng tiếng vang khi côn ŧᏂịŧ rời khỏi hoa huyệt.

Cô sức cùng lực kiệt nằm trên giường, Chung Ly Đình Ngọc lại đem cô bế lên dịu dàng nói: “Cái giường này đã bị ướt, để ta dọn dẹp nó đã.”

Cô ta nói chưa dứt lời thì Tông Chính Thanh Toản đã cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bị Chung Ly Đình Ngọc bắn vào đang chảy ra ngoài, bởi vì cô đang bị Chung Ly Đình Ngọc ôm cho nên rất khó đem chân kẹp chặt lại. Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Chung Ly Đình Ngọc vừa bắn vào đều đã chảy xuống đất.

Chung Ly Đình Ngọc tự nhiên cũng để ý đến điều đó, cô tùy tiện vung tay lên, giường đệm đã sạch sẽ như lúc ban đầu. Chung Ly Đình Ngọc đem Tông Chính Thanh Toản đặt lên trên giường, nhìn hoa huyệt đang mấp máy của Tông Chính Thanh Toản, côn ŧᏂịŧ không biết cố gắng lại dựng đứng lên. Chung Ly Đình Ngọc nâng hai chân của Tông Chính Thanh Toản lên đặt ở trên vai, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hoa huyệt của đối phương giống như một bông hoa nhỏ vừa trải qua bão giông, run rẩy lúc đóng lúc mở làm lộ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà cô mới bắn vào theo kẽ mông chảy xuống.

“Chung Ly Đình Ngọc, cô tốt nhất đừng làm cho tôi tìm được cơ hội đem cô xử lí bằng không tôi nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết.” Tông Chính Thanh Toản nghiến răng nghiến lợi mà nói. Cô từ nhỏ đã là thiên kiêu chi nữ, làm gì có người nào dám đối xử với cô như vậy, khiến cho cô trở nên dâʍ đãиɠ như thế, phải chịu nhục nhã dưới háng người khác.

Chung Ly Đình Ngọc ngẩn ra một chút rồi sau đó cong lưng dùng miệng của mình lấp kín miệng của Tông Chính Thanh Toản. Cô mạnh mẽ công thành đoạt đất trong miệng Tông Chính Thanh Toản, cướp đoạt hơi thở và lời nói của đối phương khiến cô không nói được thêm lời nào.

Tôi muốn cho da thịt trên người của cô chỗ nào cũng có hơi thở của tôi, làm ai nhìn vào cũng biết cô là người của Chung Ly Đình Ngọc tôi!

“Cô càng muốn gϊếŧ chết trẫm thì tôi liền càng làm cho cô không có cơ hội này. Tông Chính Thanh Toản, cô nếu không sinh cho tôi mấy chục đứa con thì ngươi cũng đừng mông tôi cho cô xuống giường.”

Chung Ly Đình Ngọc hừ lạnh nói, vừa nói vừa tăng thêm sức lực bóp chặt cặρ √υ' tròn trịa trong tay.

Côn ŧᏂịŧ dưới háng như một cây gậy sắt cứng rắn, khi cắm nó vào trong nhục huyệt của Tông Chính Thanh Toản, Chung Ly Đình Ngọc có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của cô. Chung Ly Đình Ngọc thừa thắng xông lên, nhanh chóng đưa đẩy eo không ngừng va chạm vào cặp mông thịt trắng nõn của đối phương.

Trên đại điện, âm thanh giao hợp “Bạch bạch bạch” của hai người vang vọng trong không gian yên tĩnh.

“Tôi biết cô không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng với tôi nhưng sẽ có một ngày cô sẽ tự nguyện nằm dưới háng tôi thừa hoan.”

“Chung Ly Đình Ngọc, cô chính là một tên điên, tôi thà rằng làm chuyện đó với con dân trong Phượng tộc của tôi cũng không bao giờ muốn làm với cô.” Trên người Tông Chính Thanh Toản đều là mồ hôi nóng, bộ dạng lạnh lùng xa cách ngày xưa cũng đã không còn nữa. Chung Ly Đình Ngọc thấy vậy thì một loại cảm giác tự hào bỗng sinh ra trong đáy lòng.

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy chỉ thuộc về một mình cô, mà cô sớm muộn cũng sẽ đem cô ấy thao đến khi chịu nghe lời mình mới thôi.

Chương 3: Trẫm đang ra lệnh cho ngươi ( H, liếʍ ku )

Hôm qua, sau khi Chung Ly Đình Ngọc bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể Tông Chính Thanh Toản còn không cho cô rửa sạch, nếu dám làm vậy Chung Ly Đình Ngọc sẽ luôn cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cơ thể cô. Một thời gian sau, huyệt thịt bởi vì quán tính mà bị căng ra rất nhiều, hình thành một hình bầu dục. Suốt một buổi tối, Chung Ly Đình Ngọc vẫn chưa có ý định buông tha cho Tông Chính Thanh Toản. Tông Chính Thanh Toản cực kỳ mệt mỏi, hai chân cô đều bị cọ sát đến đỏ. Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, trong lúc xô đẩy với Chung Ly Đình Ngọc, Tông Chính Thanh Toản dùng một lực vừa phải tát vào mặt Chung Ly Đình Ngọc một cái.

Chung Ly Đình Ngọc sửng sốt một chút sau đó tức giận nhìn chằm chằm vào Tông Chính Thanh Toản. Tông Chính Thanh Toản căn bản không sợ hãi nhìn lại cô ta.

Cô là người đầu tiên dám đánh trẫm đó, Thanh Toản. "Chung Ly Đình Ngọc tháo phát quan xuống, nheo mắt nói.

"Trẫm đã hạ lệnh cho mọi người nghỉ phép trong nửa tháng. Trong truyền thuyết, thể lực của Phượng tộc cũng không kém Long tộc chút nào, để trẫm nhìn xem có phải là thật hay không." Bản thể của Chung Ly Đình Ngọc chính là một con rồng mà loài rồng vốn hoang da^ʍ, trong nửa tháng này cô ta có thể vẫn luôn ở lại đây thao chết người phụ nữ không chịu nghe lời này.

"Hừ, nghe đồn thứ Long tộc coi trọng nhất chính là huyết thống mà không biết vì sao người có dòng máu của rồng như ngươi lại bị bỏ rơi." Tông Chính Thanh Toản giẫm lên nỗi đau của Chung Ly Đình Ngọc đánh trả.

Chung Ly Đình Ngọc dừng động tác, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tông Chính Thanh Toản: "Cô có biết mình đang nói gì không?"

Chung Ly Đình Ngọc lạnh lùng nói, gân xanh nổi lên hai tay, cô ta nén giận nói: "Trẫm cho cô một cơ hội xin lỗi trẫm." Nếu đổi thành những người khác thì đã sớm bị cô ta sai người móc tim móc phổi cho chó ăn.

Tông Chính Thanh Toản chịu đựng cơn đau nhức trên người đứng dậy, muốn bò sang một bên, nào ngờ vừa mới bò được một nửa mắt cá chân đã bị một bàn tay kéo lại.

“Tông Chính Thanh Toản, cô không nên ỷ vào trẫm thích cô liền không biết điều, nhiều lần chọc giận trẫm. Trẫm hiện tại thương tiếc cô, không muốn đem một ít thủ đoạn dơ bẩn dùng trên người cô nếu không trẫm sẽ làm cô hối hận về những việc đã làm hôm nay!” Có lẽ đang đè nén sự tức giận, ngực Chung Ly Đình Ngọc phập phồng dữ dội.

“Vậy thì tôi thật sự hy vọng bệ hạ có thể lấy ra một ít thủ đoạn có ích nếu không thϊếp vĩnh viễn đều sẽ không có tình ý gì đối với một tên tội phạm đã cưỡng bức mình.” Khuôn mặt Tông Chính Thanh Toản lạnh lùng đáp trả.

Chung Ly Đình Ngọc thật sự nổi giận, cô ta bóp chặt cổ Tông Chính Thanh Toản, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Tông Chính Thanh Toản vẻ mặt thản nhiên nhìn lại cô ta, cho dù trên cổ không ngừng truyền đến cảm giác hít thở không thông cũng không thể làm cô cúi đầu.

Chung Ly Đình Ngọc cười lạnh đem cô buông xuống: “Hiện tại trẫm còn thích cô cho nên trẫm mệnh lệnh cô quỳ xuống dùng cái miệng ngoan cố kia liếʍ cho trẫm.Tông Chính Thanh Toản mím môi, để cô và người này làʍ t̠ìиɦ đã là miễn cưỡng rồi. Cô cũng có kiêu ngạo của mình, sao có thể làm chuyện ghê tởm như vậy.

"Trẫm không hỏi ý kiến của cô mà là đang ra lệnh cho cô!" Chung Ly Đình Ngọc đã lâu không tức giận như vậy, nhưng người chọc mình tức giận lại là người mình khát vọng từ lâu, chính mình cũng không thể gϊếŧ cô ấy được.

Chung Ly Đình Ngọc thi triển pháp thuật làm mất sức lực của Tông Chính Thanh Toản đề phòng lát nữa mình trở thành thái giám. Trong mắt Tông Chính Thanh Toản chứa đầy tức giận, quay đầu sang một bên không muốn nhìn mặt đối phương.

Côn ŧᏂịŧ thô dài đứng thẳng tắp, dù đã bắn tinh vài lần nhưng nó không hề mềm đi mà ngược lại còn còn càng hưng phấn hơn.

Cả người Tông Chính Thanh Toản đều kháng cự, loại chuyện này cơ bản là không công bằng đối với Địa Khôn, cô không muốn dùng miệng tiếp xúc với thứ ghê tởm kia.

Gậy thịt hình như biết tâm tư của chủ nhân mình, sau khi phấn khích lại lớn hơn một vòng, Tông Chính Thanh Toản suy yếu nghiêng đầu không muốn làm.

Chung Ly Đình Ngọc bẻ đầu, bóp chặt lấy miệng cô, dùng sức tách môi trên và môi dưới ra, Chung Ly Đình Ngọc đặt qυყ đầυ ở bên môi cô ma sát lên xuống.

"Miệng cô mềm hơn người của cô nhiều."Sắc mặt Chung Ly Đình Ngọc nhu hòa hơn một chút.

Tông Chính Thanh Toản ngậm chặt miệng, cho dù cô biết làm như vậy là vô dụng với Chung Ly Đình Ngọc nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.

Côn ŧᏂịŧ của Chung Ly Đình Ngọc quá thô dài, vì thế nên khi nó đi vào miệng của Tông Chính Thanh Toản thì không tránh khỏi va chạm. Vất vả lắm mới đi vào được một nửa nhưng rốt cuộc cũng đã đến giới hạn, không thể vào sâu thêm được nữa. Côn ŧᏂịŧ tráng kiện so với khuôn mặt tinh xảo của Tông Chính Thanh Toản thì có vẻ hơi thô ráp. Chung Ly Đình Ngọc chịu đựng thú tính, biết đối phương đã đến giới hạn. Miệng của Tông Chính Thanh Toản không thể hoàn toàn ngậm hết được côn ŧᏂịŧ khổng lồ của mình.

Chung Ly Đình Ngọc nhẹ nhàng đút vào miệng cô, cũng không quan tâm Tông Chính Thanh Toản vẻ mặt chịu nhục trong mắt ngấn lệ.

Chung Ly Đình Ngọc thừa nhận nàng nhìn thấy nàng hai mắt đẫm lệ vẫn là đau lòng, nhưng là bây giờ nàng thầm nghĩ phát tiết tức giận, để cho nữ nhân này biết uy nghiêm của mình cũng không phải có thể tùy tiện đυ.ng vào.

Cứ như vậy nửa phút trôi qua, cằm Tông Chính Thanh Toản đều đau nhức, Chung Ly Đình Ngọc mới có ý bắn, rút gậy thịt ra, lại lật người qua lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, cắm thẳng vào mật huyệt của cô. Hoàn cảnh ẩm ướt nóng bỏng trực tiếp khiến Chung Ly Đình Ngọc rêи ɾỉ thành tiếng, bắn hết phát này đến phát khác. Tư thế tiến vào phía sau khiến gậy thịt của Chung Ly Đình Ngọc tiến vào càng sâu, đâm tới cửa cung, khiến Tông Chính Thanh Toản không ngừng rêи ɾỉ.

Chung Ly Đình cắm rễ vào, nhìn thấy Tông Chính Thanh Toản mồ hôi ròng ròng, bà ta dừng động tác, nhưng gậy thịt vẫn cắm cả cây vào trong cơ thể đối phương. Bà ta vuốt ve chỗ bụng nhô lên bởi vì gậy thịt khổng lồ, nơi đó miêu tả hình dạng của gậy thịt.

Tông Chính Thanh Toản muốn đẩy người trên người ra nhưng cũng bởi vì khí lực nhỏ mà không thể thành công.

Chung Ly Đình Ngọc vô cùng hứng thú nhìn về phía Tông Chính Thanh Toản đã bị thao túng hỗn loạn. Mấy lần bắn tinh khiến cho hạ thân của nàng nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ loang lổ. Trên bộ lông màu đen cũng là chất lỏng màu trắng ngà. Thậm chí bởi vì vừa mới dùng miệng cũng có chút, cả người nàng đều bị mùi vị của Chung Ly Đình Ngọc bao bọc, không thể động đậy.

Nhưng Chung Ly Đình Ngọc cũng sẽ không buông tha nàng. Nàng ôm lấy người phụ nữ đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt ngồi trên người mình, giống như tiểu hài tử đem nướ© ŧıểυ vòng vào trong lòng mình. Thịt bổng vừa mới mềm nhũn trong nháy mắt lại đầy máu sống lại, đứng thẳng dậy. Chung Ly Đình Ngọc nhắm ngay miệng huyệt, một cây thịt bổng thật lớn trong nháy mắt bị nuốt xuống. Tông Chính Thanh Toản lập tức tỉnh táo, vô ý thức rêи ɾỉ ra tiếng.

"A... A a, to quá..."

Chung Ly Đình Ngọc cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô vươn tay trái ra nhẹ nhàng xoa bóp chỗ giao hợp của hai người kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ đã sớm ửng đỏ, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan của Tông Chính Thanh Toản.

"A... Không cần, cầu xin cô, dừng... Dừng lại. "Tông Chính không đếm được đối phương đã bắn vào bên trong mình bao nhiêu lần, chỉ biết nếu còn tiếp tục như vậy mình sẽ chết.

Rốt cuộc ở lần cuối, Chung Ly Đình Ngọc phóng thích đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, cô cảm thấy thời gian lúc này như kéo dài vô tận, chỉ hai phút mà cô cứ ngỡ hai năm.

Trong bụng Tông Chính Thanh Toản tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chung Ly Đình Ngọc.

Cuối cùng Chung Ly Đình Ngọc không chỉ không rút côn ŧᏂịŧ ra mà ngược lại còn dùng nó ngăn chặn để tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa huyệt không chảy ra được, chỉ có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ rò ra từ kẽ hở.

"Hôm nay chỉ là món khai vị, tôi và cô vẫn còn mấy nghìn năm để dùng." Tròng mắt đen láy như hắc diệu thạch của Chung Ly Đình Ngọc lóe ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn Tông Chính Thanh Toản đã mệt mỏi đến ngất đi, cô cuối cùng vẫn rút côn ŧᏂịŧ ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nõn theo mật huyệt chảy ra thấm ướt giường bên dưới.

Chung Ly Đình Ngọc cho gọi cung nữ thay ga giường mới lại đem cả căn phòng dọn dẹp sạch sẽ.