Chương 3: Trẫm ra lệnh cho ngươi ( H, liếʍ ku )
Hôm qua, sau khi Chung Ly Đình Ngọc bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể Tông Chính Thanh Toản còn không cho cô rửa sạch, nếu dám làm vậy Chung Ly Đình Ngọc sẽ luôn cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cơ thể cô. Một thời gian sau, huyệt thịt bởi vì quán tính mà bị căng ra rất nhiều, hình thành một hình bầu dục. Suốt một buổi tối, Chung Ly Đình Ngọc vẫn chưa có ý định buông tha cho Tông Chính Thanh Toản. Tông Chính Thanh Toản cực kỳ mệt mỏi, hai chân cô đều bị cọ sát đến đỏ. Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, trong lúc xô đẩy với Chung Ly Đình Ngọc, Tông Chính Thanh Toản dùng một lực vừa phải tát vào mặt Chung Ly Đình Ngọc một cái.
Chung Ly Đình Ngọc sửng sốt một chút sau đó tức giận nhìn chằm chằm vào Tông Chính Thanh Toản. Tông Chính Thanh Toản căn bản không sợ hãi nhìn lại cô ta.
Cô là người đầu tiên dám đánh trẫm đó, Thanh Toản. "Chung Ly Đình Ngọc tháo phát quan xuống, nheo mắt nói.
"Trẫm đã hạ lệnh cho mọi người nghỉ phép trong nửa tháng. Trong truyền thuyết, thể lực của Phượng tộc cũng không kém Long tộc chút nào, để trẫm nhìn xem có phải là thật hay không." Bản thể của Chung Ly Đình Ngọc chính là một con rồng mà loài rồng vốn hoang da^ʍ, trong nửa tháng này cô ta có thể vẫn luôn ở lại đây thao chết người phụ nữ không chịu nghe lời này.
"Hừ, nghe đồn thứ Long tộc coi trọng nhất chính là huyết thống mà không biết vì sao người có dòng máu của rồng như ngươi lại bị bỏ rơi." Tông Chính Thanh Toản giẫm lên nỗi đau của Chung Ly Đình Ngọc đánh trả.
Chung Ly Đình Ngọc dừng động tác, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tông Chính Thanh Toản: "Cô có biết mình đang nói gì không?"
Chung Ly Đình Ngọc lạnh lùng nói, gân xanh nổi lên hai tay, cô ta nén giận nói: "Trẫm cho cô một cơ hội xin lỗi trẫm." Nếu đổi thành những người khác thì đã sớm bị cô ta sai người móc tim móc phổi cho chó ăn.
Tông Chính Thanh Toản chịu đựng cơn đau nhức trên người đứng dậy, muốn bò sang một bên, nào ngờ vừa mới bò được một nửa mắt cá chân đã bị một bàn tay kéo lại.
“Tông Chính Thanh Toản, cô không nên ỷ vào trẫm thích cô liền không biết điều, nhiều lần chọc giận trẫm. Trẫm hiện tại thương tiếc cô, không muốn đem một ít thủ đoạn dơ bẩn dùng trên người cô nếu không trẫm sẽ làm cô hối hận về những việc đã làm hôm nay!” Có lẽ đang đè nén sự tức giận, ngực Chung Ly Đình Ngọc phập phồng dữ dội.
“Vậy thì tôi thật sự hy vọng bệ hạ có thể lấy ra một ít thủ đoạn có ích nếu không thϊếp vĩnh viễn đều sẽ không có tình ý gì đối với một tên tội phạm đã cưỡng bức mình.” Khuôn mặt Tông Chính Thanh Toản lạnh lùng đáp trả.
Chung Ly Đình Ngọc thật sự nổi giận, cô ta bóp chặt cổ Tông Chính Thanh Toản, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tông Chính Thanh Toản vẻ mặt thản nhiên nhìn lại cô ta, cho dù trên cổ không ngừng truyền đến cảm giác hít thở không thông cũng không thể làm cô cúi đầu.
Chung Ly Đình Ngọc cười lạnh đem cô buông xuống: “Hiện tại trẫm còn thích cô cho nên trẫm mệnh lệnh cô quỳ xuống dùng cái miệng ngoan cố kia liếʍ cho trẫm.Tông Chính Thanh Toản mím môi, để cô và người này làʍ t̠ìиɦ đã là miễn cưỡng rồi. Cô cũng có kiêu ngạo của mình, sao có thể làm chuyện ghê tởm như vậy.
"Trẫm không hỏi ý kiến của cô mà là đang ra lệnh cho cô!" Chung Ly Đình Ngọc đã lâu không tức giận như vậy, nhưng người chọc mình tức giận lại là người mình khát vọng từ lâu, chính mình cũng không thể gϊếŧ cô ấy được.
Chung Ly Đình Ngọc thi triển pháp thuật làm mất sức lực của Tông Chính Thanh Toản đề phòng lát nữa mình trở thành thái giám. Trong mắt Tông Chính Thanh Toản chứa đầy tức giận, quay đầu sang một bên không muốn nhìn mặt đối phương.
Côn ŧᏂịŧ thô dài đứng thẳng tắp, dù đã bắn tinh vài lần nhưng nó không hề mềm đi mà ngược lại còn còn càng hưng phấn hơn.
Cả người Tông Chính Thanh Toản đều kháng cự, loại chuyện này cơ bản là không công bằng đối với Địa Khôn, cô không muốn dùng miệng tiếp xúc với thứ ghê tởm kia.
Gậy thịt hình như biết tâm tư của chủ nhân mình, sau khi phấn khích lại lớn hơn một vòng, Tông Chính Thanh Toản suy yếu nghiêng đầu không muốn làm.
Chung Ly Đình Ngọc bẻ đầu, bóp chặt lấy miệng cô, dùng sức tách môi trên và môi dưới ra, Chung Ly Đình Ngọc đặt qυყ đầυ ở bên môi cô ma sát lên xuống.
"Miệng cô mềm hơn người của cô nhiều."Sắc mặt Chung Ly Đình Ngọc nhu hòa hơn một chút.
Tông Chính Thanh Toản ngậm chặt miệng, cho dù cô biết làm như vậy là vô dụng với Chung Ly Đình Ngọc nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Côn ŧᏂịŧ của Chung Ly Đình Ngọc quá thô dài, vì thế nên khi nó đi vào miệng của Tông Chính Thanh Toản thì không tránh khỏi va chạm. Vất vả lắm mới đi vào được một nửa nhưng rốt cuộc cũng đã đến giới hạn, không thể vào sâu thêm được nữa. Côn ŧᏂịŧ tráng kiện so với khuôn mặt tinh xảo của Tông Chính Thanh Toản thì có vẻ hơi thô ráp. Chung Ly Đình Ngọc chịu đựng thú tính, biết đối phương đã đến giới hạn. Miệng của Tông Chính Thanh Toản không thể hoàn toàn ngậm hết được côn ŧᏂịŧ khổng lồ của mình.
Chung Ly Đình Ngọc nhẹ nhàng đút vào miệng cô, cũng không quan tâm Tông Chính Thanh Toản vẻ mặt chịu nhục trong mắt ngấn lệ.
Chung Ly Đình Ngọc thừa nhận nàng nhìn thấy nàng hai mắt đẫm lệ vẫn là đau lòng, nhưng là bây giờ nàng thầm nghĩ phát tiết tức giận, để cho nữ nhân này biết uy nghiêm của mình cũng không phải có thể tùy tiện đυ.ng vào.
Cứ như vậy nửa phút trôi qua, cằm Tông Chính Thanh Toản đều đau nhức, Chung Ly Đình Ngọc mới có ý bắn, rút gậy thịt ra, lại lật người qua lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, cắm thẳng vào mật huyệt của cô. Hoàn cảnh ẩm ướt nóng bỏng trực tiếp khiến Chung Ly Đình Ngọc rêи ɾỉ thành tiếng, bắn hết phát này đến phát khác. Tư thế tiến vào phía sau khiến gậy thịt của Chung Ly Đình Ngọc tiến vào càng sâu, đâm tới cửa cung, khiến Tông Chính Thanh Toản không ngừng rêи ɾỉ.
Chung Ly Đình cắm rễ vào, nhìn thấy Tông Chính Thanh Toản mồ hôi ròng ròng, bà ta dừng động tác, nhưng gậy thịt vẫn cắm cả cây vào trong cơ thể đối phương. Bà ta vuốt ve chỗ bụng nhô lên bởi vì gậy thịt khổng lồ, nơi đó miêu tả hình dạng của gậy thịt.
Tông Chính Thanh Toản muốn đẩy người trên người ra nhưng cũng bởi vì khí lực nhỏ mà không thể thành công.
Chung Ly Đình Ngọc vô cùng hứng thú nhìn về phía Tông Chính Thanh Toản đã bị thao túng hỗn loạn. Mấy lần bắn tinh khiến cho hạ thân của nàng nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ loang lổ. Trên bộ lông màu đen cũng là chất lỏng màu trắng ngà. Thậm chí bởi vì vừa mới dùng miệng cũng có chút, cả người nàng đều bị mùi vị của Chung Ly Đình Ngọc bao bọc, không thể động đậy.
Nhưng Chung Ly Đình Ngọc cũng sẽ không buông tha nàng. Nàng ôm lấy người phụ nữ đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt ngồi trên người mình, giống như tiểu hài tử đem nướ© ŧıểυ vòng vào trong lòng mình. Thịt bổng vừa mới mềm nhũn trong nháy mắt lại đầy máu sống lại, đứng thẳng dậy. Chung Ly Đình Ngọc nhắm ngay miệng huyệt, một cây thịt bổng thật lớn trong nháy mắt bị nuốt xuống. Tông Chính Thanh Toản lập tức tỉnh táo, vô ý thức rêи ɾỉ ra tiếng.
"A... A a, to quá..."
Chung Ly Đình Ngọc cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô vươn tay trái ra nhẹ nhàng xoa bóp chỗ giao hợp của hai người kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ đã sớm ửng đỏ, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan của Tông Chính Thanh Toản.
"A... Không cần, cầu xin cô, dừng... Dừng lại. "Tông Chính không đếm được đối phương đã bắn vào bên trong mình bao nhiêu lần, chỉ biết nếu còn tiếp tục như vậy mình sẽ chết.
Rốt cuộc ở lần cuối, Chung Ly Đình Ngọc phóng thích đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, cô cảm thấy thời gian lúc này như kéo dài vô tận, chỉ hai phút mà cô cứ ngỡ hai năm.
Trong bụng Tông Chính Thanh Toản tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chung Ly Đình Ngọc.
Cuối cùng Chung Ly Đình Ngọc không chỉ không rút côn ŧᏂịŧ ra mà ngược lại còn dùng nó ngăn chặn để tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa huyệt không chảy ra được, chỉ có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ rò ra từ kẽ hở.
"Hôm nay chỉ là món khai vị, tôi và cô vẫn còn mấy nghìn năm để dùng." Tròng mắt đen láy như hắc diệu thạch của Chung Ly Đình Ngọc lóe ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn Tông Chính Thanh Toản đã mệt mỏi đến ngất đi, cô cuối cùng vẫn rút côn ŧᏂịŧ ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nõn theo mật huyệt chảy ra thấm ướt giường bên dưới.
Chung Ly Đình Ngọc cho gọi cung nữ thay ga giường mới lại đem cả căn phòng dọn dẹp sạch sẽ.