Sử Chính Cương là người thông minh, biết Giang Sách nói như vậy chắc chắn là có hàm ý.
Ăn nhiều sao?
Ăn nhiều đến mức nào chứ?
Sử Chính Cương cầm hộp quà mình vừa đặt xuống lên, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, mở miệng dò hỏi: “Giám đốc Giang, cho một câu rõ ràng đi, cậu muốn bao nhiêu?”
Giang Sách xua xua tay, mở miệng: “Ông chủ Sử, trong mắt ông Giang Sách tôi quả thực là thấp hèn quá đấy, tôi không cần tiền.”
“Không cần tiền? Vậy cậu muốn cái gì?”
Giang Sách nhìn Sử Chính Cương, nét mặt lộ rõ hàm ý: “Tôi muốn số hàng hóa còn thừa lại đó của ông.”
Hàng lông mày của Sử Chính Cương khẽ cau lại.
Chỗ hàng hóa đó của ông ta, một phần đã được Reeves thu mua rồi, số hàng còn thừa lại đó, cũng vì Giang Sách mà chưa có cách nào bán ra ngoài được.
Thật không ngờ mục tiêu của Giang Sách lại là số hàng hóa còn thừa lại của ông ta.
Sử Chính Cương gật gật đầu, mở miệng: “Giám đốc Giang, quả nhiên cậu không giống những người bình thường. Muốn chỗ hàng đó sao, được thôi, chỉ cần cậu đưa ra cái giá hợp lý, tôi có thể bán cho cậu hết.”
Đây là sự hy sinh rất lớn của Sử Chính Cương.
Cái gọi là giá hợp lý, thực chất chính là ông ta sẽ giữ lại vốn, bán đúng giá gốc cho Giang Sách.
Dù sao thì ông ta cũng đã kiếm được khá nhiều lời từ chỗ Reeves, cho nên giờ cũng không cần phải bòn rút giá trị từ chỗ hàng còn thừa lại đó, chi bằng bán giá thấp cho Giang Sách để làm hòa.
Giang Sách gật gật đầu, giơ một ngón tay.
“Một trăm triệu?” Hai mắt Sử Chính Cương chớp chớp, nếu để so với số tiền khổng lồ mà Reeves chi trả, một trăm triệu đúng là không bằng một góc.
Có điều, vẫn bảo đảm được nguyên tiền vốn là được.
“Thành giao.” Sử Chính Cương lập tức trả lời.
Nhưng mà, Giang Sách lại quơ quơ ngón tay, nói tiếp: “Ông chủ Sử, ông hiểu lầm rồi, ý tôi không phải một trăm triệu, mà là một ngàn vạn.”
“Một ngàn vạn?”
Sử Chính Cương đập bàn một cái rồi đứng bật dậy, nói: “Cậu có biết tôi nhập đống hàng hóa đó vào với giá bao nhiêu tiền không? Sao cậu không đi cướp nó luôn đi cho rồi?”
Bây giờ ông ta mới hiểu, rốt cuộc Giang Sách ăn nhiều đến mức nào.
Đúng là quá đáng sợ, chưa từng có ai dám trả giá như vậy, nếu là ngày thường, Sử Chính Cương đã giơ chân đá bay cái bàn rồi bỏ chạy lấy người rồi, dù thời điểm này ông ta đang phải khẩn cầu người ta, nhưng Sử Chính Cương vẫn rất khó kiềm chế được ngọn lửa giận trong lòng.
Mà đối mặt với ngọn lửa giận của Sử Chính Cương, Giang Sách lại vờ như không thấy gì.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Sử, số tiền ông kiếm được từ chỗ Reeves cũng đủ để ông mua tất cả số hàng tồn kho mà ông đang sở hữu. Dù lô hàng này ông không cần thu về một nghìn nào, cầm tất cả chúng đi quyên góp cho người ta, thì số tiền kia vẫn đủ lãi to.”
Nói như vậy quả là không sai, nhưng làm gì có người nào ngại nhiều tiền chứ?
Sử Chính Cương vừa mới nếm trải vị ngọt Reeves mang lại, du͙© vọиɠ lại càng khó lấp đầy.
Giang Sách tiếp tục nói: “Ông chủ Sử, ông cũng đừng quên, nếu không nhờ có tôi lập kế hoạch đó, thì liệu ông có thể kiếm được nhiều tiền từ chỗ Reeves như thế không? Có câu uống nước không quên người đào giếng, ông chủ Sử, ông không định qua cầu rút ván đó chứ.”
Sử Chính Cương thật không còn lời nào để phản bác.
Đúng là như vậy, nếu không nhờ có Giang Sách, thì sao ông ta có thể kiếm được nhiều tiền thế chứ?
Vấn đề là, giá gốc của số hàng còn thừa lại đó cũng cỡ tám ngàn vạn, nhưng Giang Sách lại chỉ trả ông ta có một ngàn vạn để mua lô hàng đó, làm gì có ai chấp nhận kiểu kinh doanh như vậy chứ.
Sử Chính Cương nghiến răng, cố nén cơn giận trong lòng: “Giám đốc Giang, tôi không phải loại người qua cầu rút ván, tôi ghi nhớ công lao của cậu, nhưng cậu cũng không thể khinh người quá đáng như thế chứ.”
“Thế này đi, chúng ta có thể thương lượng lại, cậu trả tôi sáu ngàn vạn, được chứ?”
Sáu ngàn vạn, cái giá này đã là khách khí lắm rồi.
Nếu là những công ty châu báu khác, nghe thấy cái giá này, chắc chắn sẽ không cần suy nghĩ gì mà trả tiền mua luôn, nhưng Giang Sách thì khác.
Anh ngả người ra ghế, dang hai tay nói: “Xin lỗi, Giám đốc thu mua tôi đây không có đủ tài chính, chỉ một ngàn vạn; có muốn nhiều hơn cũng không đưa thêm được.”
“Cho nên, ông chủ Sử, nếu ông cảm thấy một ngàn vạn không thể bán được hàng, vậy thì… Tôi chỉ có thể nói xin lỗi, thương vụ này chúng ta không cần phải thương lượng thêm gì nữa.”
Sử Chính Cương nghe vậy xong sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng là Giang Sách đang cố tình chơi xấu! Nào có chuyện thương lượng kinh doanh ở đây chứ?
Vấn đề là, Sử Chính Cương không dám rời đi luôn, nếu hôm nay ông ta cứ vậy mà bước chân ra khỏi cửa lớn văn phòng Giang Sách, vậy thì công việc kinh doanh của ông ta sẽ hoàn toàn điêu đứng, sau này đứng mong có chỗ đứng ở khu Giang Nam này.
Vì vậy, sau khi suy xét, ông ta không thể không nhận thua.
“Thôi, thôi!”
“Một ngàn vạn thì một ngàn vạn, chúng ta ký hợp đồng đi!”
Đối với Sử Chính Cương mà nói thì bán lô hàng này với giá một ngàn vạn, chắc chắn là mất máu nặng; nhưng ông ta đã kiếm được từ chỗ Reeves quá nhiều tiền, và khoản lỗ này quả thật không thành vấn đề gì cả.
Chẳng qua là ông ta chỉ mất một vài đồng bạc thôi.
Dưới tình hình này, ông ta chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận cái giá Giang Sách đưa ra; nguyên nhân chủ yếu vẫn là giảng hòa với Giang Sách, nếu không thì, không có thêm được đơn hàng nào mới cũng không phải chuyện hay.
Giang Sách hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ tay, lập tức có nhân viên phòng tài vụ đi tới.
“Ông chủ Sử, đây là nhân viên tài vụ công ty chúng tôi, ông đi cùng anh ta để ký hợp đồng đi.”
Sử Chính Cương quay đầu nhìn nhân viên tài vụ, cười: “Giám đốc Giang, xem ra cậu đã sớm đoán ra được chuyện này sẽ xảy ra, nên mới sắp xếp phòng tài vụ chuẩn bị tốt mọi thứ. Phục phục, đời này của Sử Chính Cương tôi chưa từng phục bất kỳ một ai, Giang Sách cậu chính là người đầu tiên làm tôi phải tâm phục khẩu phục!”
Ông ta đứng lên, không nói thêm gì nữa, đi theo nhân viên tài vụ rời khỏi văn phòng, ký hợp đồng.
Giang Sách mỉm cười lắc lắc đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Và trong hai giờ tiếp theo, hai ông chủ của hai nhà cung cấp nguyên thạch còn lại cũng tìm tới văn phòng Giansg Sách, mục đích là để giảng hòa với anh.
Và những chuyện họ phải đối mặt cũng tương tự như những chuyện Sử Chính Cương gặp lại, tất cả đều bị Giang Sách làm thịt một khoản tiền.
Cuối cùng, Giang Sách chỉ tốn có ba ngàn vạn để thu mua hết lô hàng còn thừa lại của ba nhà cung cấp, hoàn toàn đối lập với Reeves bỏ ra ba tỷ để mua hàng hóa với số lượng chẳng hơn anh là mấy, đây quả thực là một trên trời một dưới đất.
Với số tiền ba tỷ, quả thật ba ngàn vạn không đáng để nhắc!
Giang Sách lại tạo nên một thần thoại mới trong ngành, đạt đến một tầm cao mới mà người bình thường khó có thể với tới được.
Cửa văn phòng đẩy ra, chủ tịch Kỳ Chấn đi tới.
Ông ta vừa vỗ tay vừa đi về phía Giang Sách: “Lợi hại lợi hại, tôi chinh chiến trên thương trường suốt hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiến thắng đẹp mắt thế này. Cậu Giang, cậu đúng là kỳ tài kinh doanh.”
Giang Sách nuốt nước miếng, mỉm cười không nói gì.
Kỳ Chấn ngồi trên ghế sô pha, bội phục nói: “Lúc ấy khi cậu nói muốn đưa cho tôi một món quà, thành thật mà nói, tôi còn cảm thấy chuyện khó tin, bởi vì chuyện này vốn dĩ không có khả năng sẽ thành công.”
“Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này cậu có nói cái gì khó tin hơn nữa, tôi xin đảm bảo, tôi nhất định sẽ tin tưởng cậu không chút đắn đo.”
“Chỉ với ba ngàn vạn quét sạch mọi thứ, thu mua hết số hàng còn thừa lại từ ba nhà cung cấp hàng hóa lớn, cậu Giang, hiện tại cậu chính là kỳ tích trong giới châu báu này đấy.”
Giang Sách xua xua tay: “Đừng tâng bốc tôi lên như vậy, tôi chỉ nghĩ hơn người ta mấy bước thôi mà.”
Kỳ Chấn nở nụ cười xấu xa: “Nói cũng đúng, cũng có một bước cậu chưa tính đến, hoặc có thể nói là, cậu đúng thật là rất mạnh miệng.”
“Ồ? Tôi mạnh miệng cái gì vậy?” Giang Sách tò mò dò hỏi.
Kỳ Chấn ho khan một tiếng: “Lúc ấy khi cậu nói muốn đưa quà cho tôi, cậu nói không cần phải bỏ một đồng, miễn phí đấy. Miễn phí miễn phí, tại sao hôm nay lại tiêu tốn ba ngàn vạn?”