Ba chiếc xe tải lớn của Giang Sách đã được đưa tới, theo kế hoạch, chúng sẽ được chuyển đến trụ sở Milan bằng tàu chở hàng.
Những lô hàng số lượng lớn như thế này đều có sự kiểm tra cụ thể của hải quan.
“Vận chuyển cái gì?”
“Đá thô.”
“Đi đâu?”
“Milan.”
Nhân viên kiểm tra vẫy tay, mấy nhân viên nghiệp vụ lập tức kiểm tra đoàn xe và lật hàng hóa từ trong ra ngoài.
Khi kiểm tra hai chiếc xe đầu tiên, không có gì bất ngờ.
Cho đến khi chiếc xe tải thứ ba bị kiểm tra, người lái chiếc xe tải thứ ba bí mật cười khẩy.
Giang Sách lạnh lùng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cố ý hắng giọng, tài xế sợ chết khϊếp, vội quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Sách.
“Cười gì vậy? Có gì vui chia sẻ cho tôi nghe với.” Giang Sách giả vờ không biết gì.
Tài xế lúng túng ho khan: “Có gì vui cơ chứ, cuối cùng lô hàng này cũng đã được chuyển đến đây. Công việc của tôi coi như hoàn thành, có thể thả lỏng rồi.”
“Ồ, công việc của anh đã hoàn thành.” Giang Sách cố ý hỏi: “Vậy thì công việc của anh là gì?”
“Giám đốc Giang, anh không biết sao mà còn cố ý hỏi? Đương nhiên công việc của tôi là đưa lô đá thô này đến hải quan rồi.”
“Chỉ là lô đá thô này thôi à? Không có gì khác sao?”
Tài xế toát mồ hôi lạnh.
Anh ta cảm thấy dường như Giang Sách đã biết điều gì đó, nhưng theo lý mà nói thì Giang Sách không thể biết được.
Đừng tự hù mình sợ.
Tài xế trấn tĩnh lại, cười nói: “Còn có đồ gì khác nữa à? Giám đốc Giang, anh lấy tôi ra làm trò đùa à?”
Giang Sách nhún vai: “Ha ha, tôi chỉ đang chọc anh thôi, bị anh nhận ra rồi à? Vậy chẳng vui gì cả.”
Anh nói xong bèn bỏ đi.
Tài xế trợn mắt nhìn Giang Sách và tự nhủ: “Anh còn đang giễu cợt tôi sao? Ha ha, lát nữa anh muốn khóc cũng khóc không được đâu.”
Người lái xe quay đầu lại và tiếp tục nhìn nhân viên kiểm tra.
Những nhân viên kiểm tra đó đã tiến hành kiểm tra toàn bộ các viên đá thô, họ đã kiểm tra hết lớp bên trên của đống đá.
Tên tài xế bất giác nở nụ cười, anh ta biết dưới lớp đá thô phía trên sẽ là...
Rào rào.
Dưới lớp đá thô ấy, vẫn chỉ có lớp đá thô.
“Không đúng!”
Tài xế sửng sốt, theo lý mà nói không phải có một cái thùng đen dưới lớp đá thô sao? Anh ta đã tận mắt nhìn thấy nhóm người Hầu Dương chuyển nó lên, không thể có vấn đề gì mới phải.
Mà sao…
“Nhất định là do quá trình di chuyển đã khiến xe bị xóc, thay đổi vị trí.”
Tài xế tin chắc chiếc thùng màu đen vẫn còn trên xe.
Nhưng điều khó xử chính là sau khi kiểm tra toàn bộ xe đều không có kết quả, giống như chiếc hộp đen đã biến mất hoàn toàn trong không khí vậy.
Lần này, tên tài xế trợn tròn mắt.
Nụ cười trên gương mặt anh ta từ từ đông cứng lại, giống như một tảng đá bị xói mòn vậy.
Sao lại như vậy chứ?
Không thể nào, mọi chuyện không phải như thế.
Theo kế hoạch ban đầu, trên xe phải có một cái thùng đen, trong cái thùng đó toàn là đá thô đã qua xử lý, nếu mở viên đá thô ra, bên trong sẽ toàn là ngọc bích quý giá.
Tại sao không thấy chiếc thùng đen đâu nữa?
Đã đi đâu rồi?
Nếu không có chiếc thùng đen đó, kế hoạch sẽ thất bại, làm sao Giang Sách có thể bị đạp ngã chứ? Tiêu rồi tiêu rồi, lúc này coi như hoàn toàn tiêu đời rồi.
Tên tài xế tuyệt vọng.
Anh ta cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra trên đường đi, nhưng cũng chẳng có ấn tượng gì.
Bỗng anh ta nhớ ra một chi tiết Giang Sách mời mọi người ăn mì, giữa chừng anh đã bỏ ra ngoài hơn mười phút, có lẽ chính là lúc đó anh đã động tay động chân chăng?
Có khả năng này.
Nhưng câu hỏi đặt ra là Giang Sách đã phát hiện ra chiếc thùng đen bằng cách nào? Trên xe không có camera, lúc đó chiếc hộp được giấu rất kín, thực sự không thể đoán ra Giang Sách đã dùng cách gì để biết được sự tồn tại của chiếc thùng đen này.
Có khi nào Giang Sách có được một siêu năng lực nào đó?
Đây rõ ràng là gặp quỷ giữ ban ngày.
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tên tài xế giống như một hoà thượng già không thể lần mò được manh mối, điều chắc chắn duy nhất lúc này là trong xe không có chiếc thùng đen.
Nếu không có chiếc thùng, kế hoạch thất bại, Giang Sách vẫn bình an vô sự.
Điều đáng sợ nhất là họ còn bị tổn thất mấy ngàn vạn ngọc bích nữa.
Nghĩ đến đây, tài xế càng hoảng sợ, mặt mày xấu như gan lợn, toàn thân run rẩy.
Lúc này, Giang Sách mới đi tới, an ủi: “Sao run vậy? Lạnh à?”
Tài xế hoảng sợ nhìn Giang Sách.
Anh ta cảm thấy Giang Sách đã biết mọi chuyện và đang cố ý trêu chọc anh ta, nhưng anh ta lại không dám nói sự thật, vì sợ rằng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối, Giang Sách vẫn chưa biết sự thật.
Rốt cuộc hiện giờ là tình huống như thế nào, tài xế vẫn không biết.
Lúc này, nhân viên kiểm tra nói: “Đã kiểm tra xong, đá thô mà mấy người vận chuyển không có vấn đề gì, chuyển lên tàu đi.”
“Cảm ơn!”
Giang Sách vung tay lên, sắp xếp cấp dưới nhanh chóng làm việc, dỡ hết hàng hóa lên tàu chở hàng, bàn giao với người trên tàu, sau đó lái xe trở về công ty.
Một trận chiến đẫm máu vẫn chưa bắt đầu đã bị Giang Sách hoá giải.
Ngoại trừ Giang Sách và tên tài xế kia, những người khác trong đoàn thậm chí còn không biết về sự tồn tại của sự việc này, họ đều cho rằng đó chỉ là một nhiệm vụ rất bình thường là vận chuyển hàng hóa.
Trên đường về, tên tài xế đó không yên lòng, một khắc cũng không yên.
Cùng lúc đó.
Tại châu báu Thiệu Anh, trong văn phòng của tổng giám đốc.
Hầu Dương bị ba nhân viên bảo vệ giữ chặt, không thể chống cự, nếu di chuyển sẽ bị đánh, ngoài việc chờ chết, không còn cách nào khác.
Đây là kết quả của việc chống lại nhà tư bản lớn.
Reeves nhìn đồng hồ, theo lý mà nói thì lúc này việc kiểm tra hải quan đã kết thúc, nếu mọi việc suôn sẻ thì đáng lẽ giờ này Giang Sách đã lên xe đến đồn cảnh sát.
Tút tút tút.
Quả nhiên, cơ sở ngầm ở hải quan gọi điện tới để báo cáo tình hình.
Reeves nóng lòng trả lời điện thoại, vui vẻ hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Thằng nhóc Giang Sách đó đã bị đưa đến đồn cảnh sát chưa? Tôi đã dặn anh chụp vài tấm ảnh gương mặt đưa đám của Giang Sách, anh có chụp tấm nào không đấy?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Reeves sốt ruột: “Nói gì đi chứ? Tín hiệu không tốt à?”
“À, tổng giám đốc, mọi chuyện có sự thay đổi, có thể sẽ khiến anh thất vọng.”
“Hả?”
Reeves có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, gián điệp ở đầu bên kia của điện thoại đã gửi cho Reeves một thông tin rất tồi tệ, có thể gọi là tin xấu.
“Là như vậy, tổng giám đốc, không biết vì sao chiếc thùng đen đó đã biến mất, cũng không có ở trên xe của Giang Sách.”
“Cho nên, hải quan không có phát hiện điều gì, cũng không thể buộc tội Giang Sách.”
“Giang Sách đã hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, hiện tại anh ta đã dẫn người về châu báu Hằng Tinh báo cáo.”
Lạch cạch…
Điện thoại rơi xuống đất.
Ngay cả một người đàn ông có lòng dạ thâm sâu và chín chắn như Reeves lúc này cũng chết lặng và không thể tin vào sự thật.
“Không thể nào.”
“Tôi đã sắp xếp rất hoàn hảo, tại sao đột nhiên lại xảy ra sai sót được?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Reeves chạy tới chỗ Hầu Dương, dùng hai tay nắm lấy cổ áo anh ta, tức giận hét lên: “Rốt cuộc anh có để chiếc thùng lên xe không? Tại sao sau khi hải quan kiểm tra không thấy đâu cả?”
Vào lúc này, tinh thần của Hầu Dương cực kỳ phấn chấn.
Lập tức anh ta cảm giác như mình vừa từ địa ngục bước lên thiên đường, vô cùng hạnh phúc.
Chưa có giây phút nào anh ta cảm thấy vui sướиɠ đến thế, cảm ơn ông trời, cũng cảm ơn Giang Sách đã không để kế hoạch của Reeves thành công.
Quá thoả nguyện!
Thật sung sướиɠ!
Hầu Dương bật cười, đó là niềm vui từ tận đáy lòng của anh ta.
“Cười con mẹ mày!” Reeves giơ tay và giáng cho anh ta một cái tát.
Từ trước đến nay Reeves đều không thích sử dụng bạo lực, giờ đã bị chọc tức đến sốt ruột, điều đó có thể cho thấy sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào.
Đầu tiên nó một lần nữa chứng minh rằng mưu kế của Reeves không thể thực hiện trước mặt Giang Sách.
Ngay cả khi anh ta lừa dối người của mình, thậm chí nếu anh ta sử dụng một người không liên quan đến anh ta như Hầu Dương thì anh ta vẫn không thể làm gì được Giang Sách.
Thậm chí Reeves còn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Rõ ràng mọi thứ đều được thiết kế rất hoàn hảo, không hề có sơ hở, ngay cả người thông minh nhất thế giới cũng không thể nhìn thấu một âm mưu như vậy.
Nhưng tại sao Giang Sách lại có thể nhìn thấu nó?
Rốt cuộc anh đã làm thế nào?
Không nghĩ ra.
Càng nghĩ như vậy, Reeves càng sốt ruột, chỉ có thể trút hết lửa giận lên người Hầu Dương.
Thứ hai, Reeves không chỉ thua về sự đa mưu túc trí, lần này, để đối phó với Giang Sách, anh ta đã sử dụng tiền thật, cần phải biết rằng một thùng ngọc bích đó có giá hơn ba nghìn vạn.
Đó chính là ngọc bích cực phẩm.
Vốn anh ta định thông qua chuyện vu oan để tống Giang Sách vào tù, sau đó thông qua thủ đoạn tư pháp hợp lý sẽ thu hồi lại thùng ngọc bích kia, cuối cùng chẳng có tổn thất gì.
Nhưng hiện tại, kế hoạch thất bại không nói làm gì, ngay cả thùng ngọc bích cũng không còn nữa.
Nếu đúng là Giang Sách đã tìm thấy rồi giấu đi thì đừng hòng lấy lại thùng ngọc bích đó nữa, chắc chắn đã bị Giang Sách đường đường chính chính lấy đi rồi.
Đúng là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.
Lần này họ đã bị thua thật nặng nề.
Reeves tát hết cái tát này đến cái tát khác, miệng của Hầu Dương đầy máu, nhưng Hầu Dương không quan tâm, chỉ cười lớn.
“Mày còn cười à?”
“Tao sẽ gϊếŧ mày!”
Reeves đá thẳng vào bụng của Hầu Dương và đá anh ta ra ngoài mấy mét.
Hầu Dương ôm bụng nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Một tên bảo vệ bước tới nói: “Tổng giám đốc, tôi giúp anh thủ tiêu anh ta luôn chứ?”
Reeves cau mày, sau khi do dự thì khoát tay.
“Không được!”
Reeves là một người đa mưu túc trí, không bao giờ làm bất cứ việc gì không suy nghĩ, gϊếŧ chết Hầu Dương thì dễ, nhưng sau này sẽ có một đống rắc rối.
Nếu cảnh sát cứ bám mãi không buông, đến lúc đó Reeves sẽ không thể rửa sạch tội lỗi được.
Không thể gϊếŧ chết người này được.
“Đánh anh ta mộ trận thừa sống thiếu chết rồi ném vào trong thùng rác.”
Đây là lần trút giận cuối cùng của Reeves.
“Vâng!”
Tên bảo vệ xông lên đấm đá Hầu Dương khiến anh ta bị bầm tím mặt mũi, không còn một bộ phận nào trên cơ thể còn nguyên vẹn cả.
Nhưng trong lòng anh ta lại cực kỳ sung sướиɠ.
Bởi vì anh ta biết rõ mình sẽ không chết!