Dù ít người nhưng Long đầu trọc không hề sợ hãi chút nào.
Anh ta vung tên lên, tất cả những tên đầu trọc đều trong tư thế sẵn sàng.
"Kít!"
Đúng lúc hai băng nhóm chuẩn bị đánh nhau thì bất ngờ có một băng nhóm khác đi xe máy đến hiện trường, ai cũng mặc áo khoác denim, xỏ lỗ tai, trông rất hầm hố.
"Uầy uầy, anh Long, anh Côn, tại sao lại đánh nhau thế?"
Những người đến lần này cũng là một đội nhỏ gần đó.
Người đứng đầu được gọi là "Huyết Tước".
Long đầu trọc cau mày, người đến bất thiện, xét theo tư thế này, Huyết Tước cũng đến cướp người.
Sự thật chính là như thế.
Huyết Tước đút hai tay vào túi quần đi lên: "Mọi người đều là anh em, hà tất gì phải như thế? Anh Long, tôi đã nghe chuyện rồi, thả người đi, làm gì phải ép chết người ta chứ?"
Côn Tử Đầu và Huyết Tước đều không phải là người lương thiện.
Họ cũng đã dẫn người đến đây, nếu liều mạng thì Long đầu trọc không có cơ hội chiến thắng.
Chẳng lẽ phải thả Chu Doãn Cường và Kevin Diêm ra ư?
Long đầu trọc nắm chặt tay và gầm lên: "Hai người này nhất định phải được đưa đi. Các người đừng làm vậy, không thể cứu được hai người này đâu. Nếu sự việc ầm ĩ thì ngay cả hai người các người cũng bị gϊếŧ luôn đấy."
“Gϊếŧ tôi sao?” Huyết Tước mỉm cười: “Anh Long cứ yên tâm, Huyết Tước tôi không dễ bị gϊếŧ như vậy đâu. Hôm nay tôi nhất định phải cứu hai người Chu Doãn Cường ra, anh Long, buông tay đi.”
Khi thế trận đang giằng co, liên tiếp có mấy băng nhóm đến, phía trước có hơn chục băng nhóm, tổng cộng có hai ba trăm người.
Với một trận chiến quy mô lớn như vậy, ngay cả khi Long đầu trọc muốn bắt người đi cũng không thể.
"Chết tiệt."
Long đầu trọc toát mồ hôi lạnh, nếu hôm nay không đưa người đi được, không biết sau khi trở về sẽ bị phê bình như thế nào.
Chu Doãn Cường cười nói: "Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ mà, Long đầu trọc, mày từ bỏ đi, hôm nay mày không thể đưa tao đi được đâu. Mười người bọn mày có thể đánh ba trăm người ư? Một đánh ba mươi ư? Hahaha."
Ông ta kiêu ngạo cười nhạo, với tư thế hôm nay, nhất định sẽ không chết.
Nhưng không đợi ông ta vui vẻ được lâu, mọi chuyện đã thay đổi.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất đột ngột rung chuyển, như thể một trận động đất đã xảy ra.
"Chuyện gì thế?"
"Động đất hả?"
"Chúng ta đang ở vùng đồng bằng, động đất cái khỉ gì."
Hơn 300 người tại hiện trường nhìn quanh, phía xa nhìn thấy một mảng đen nghịt, lúc đầu nhìn không rõ, nhưng khi tiến lại gần thì nhận ra có một một đại đội đông đảo đang đến.
Những người này mặc quần áo màu đen, chỗ trái tim mỗi người có một bông hoa.
Giống như là tham dự một đám tang.
Đáng sợ nhất là những người này trên mặt đều có dấu vết đã kinh qua mưa bom bão đạn, lại có khí chất quân nhân độc nhất vô nhị, kiên quyết và khát máu.
So với đám người này, Huyết Tước, Côn Tử Đầu cùng những người khác đều không đủ tầm.
Giống như voi và kiến vậy.
Những tên côn đồ nhỏ bé sẽ không bao giờ có thể địch lại trước những người lính thiện chiến nhiều kinh nghiệm sa trường này, bọn chúng sẽ không chịu nổi một kích.
Hơn nữa, số lượng binh lính còn nhiều hơn gấp đôi.
Đại chiến quy mô lớn hết sức căng thẳng.
Những người lính đã dọn đường, một người đàn ông với thân thể cường tráng bước ra, đó là người mạnh nhất trong mười hai cung hoàng đạo vàng, Kim Ngưu.
Anh ta chậm rãi đi đến bên cạnh đám người Huyết Tước, Côn Tử Đầu, thô giọng nói: "Sao nhiều người tụ tập ở đây thế, biến hết đi."
Huyết Tước vừa nhìn thấy, ghê thật, người đàn ông này cao hơn hai thước đúng không?
Chiều cao 1,8m của anh ta cũng phải ngửa cổ để nhìn người này.
Đặc biệt là cánh tay của Kim Ngưu gần như dày hơn thắt lưng của anh ta, một đấm có thể gϊếŧ chết một con hổ nhỉ? Chỉ nhìn thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp chế mạnh mẽ, huống chi là chiến đấu với người này.
Có cho Huyết Tước cả trăm lá gan, anh ta cũng không dám chống lại Kim Ngưu.
Anh ta nuốt nước bọt, nhìn về phía Kim Ngưu và quân đoàn, sau đó lại nhìn về phía Chu Doãn Cường và Kevin Diêm, trong lòng thầm nói: Rốt cuộc hai người này đã đắc tội ai vậy chứ?
Nếu đắc tội Long đầu trọc thì còn tạm được, có thể cứu người bằng những biện pháp cứng rắn.
Nhưng đắc tội đến những người lính này, làm sao có đường sống sót chứ?
"Cái kia, đại ca à, tôi chỉ là khách qua đường thôi, không phải việc của tôi, tôi đi trước, tạm biệt."
Huyết Tước thức thời dẫn thủ hạ chạy trốn.
Côn Tử Đầu lại càng không nói lời nào, cúi đầu dẫn người rời đi hiện trường.
Ngoài họ ra, những người khác cũng lần lượt dẫn người đi.
Đùa gì vậy, trừ khi muốn chết, nếu không thì ai dám đánh nhau với đám binh lính này chứ, người ta nói có tiền có thể sai khiến ma quỷ, nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối không thể cưỡng lại, tiền nhiều cũng vô ích.
"Rút."
"Đi thôi, chúng ta cũng đi."
"Nhanh lên, bọn họ đều đi rồi."
Trong vòng chưa đầy 10 phút, hơn 300 người đã rút hết sạch, không sót lại một người nào.
Không cần đánh nhau, chỉ cần dựa vào khí thế là có thể khiến mọi người sợ hãi bỏ chạy.
Kim Ngưu phủi phủi tay: "Được rồi, người đã rút, chúng ta cũng rút thôi."
Kim Ngưu quay đầu rút lui cùng một đội quân đông đảo.
Tại hiện trường chỉ còn lại đám người Long đầu trọc, Chu Doãn Cường, Kevin Diêm, hàng nghìn người như thủy triều, đến cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn.
Chu Doãn Cường nhìn con đường trống trải trước mặt với vẻ mặt sững sờ.
Còn tưởng rằng mình có thể sống sót, nhưng...
Sự việc thay đổi quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta, thực lực của Giang Sách này thật sự quá mạnh mẽ, lần này, ông ta hoàn toàn bị thuyết phục.
Cả người ông ta tê liệt không đứng dậy được, bị người của Long đầu trọc dẫn lên xe.
Long đầu trọc thở phào một hơi.
Nếu không có Kim Ngưu đưa người đến đây, anh ta thực sự không biết nên giải quyết tình huống vừa rồi như thế nào.
Tuy nhiên, sự xuất hiện vừa rồi đã khiến Long đầu trọc hiểu rõ hơn về sức mạnh của Giang Sách.
"Lão đại ơi lão đại, rốt cuộc anh là ai chứ?"
"Thực lực của anh cường đại đến đáng sợ."
Long đầu trọc hít một hơi thật sâu, lên xe và rời đi cùng Chu Doãn Cường.
Điểm đến chính là linh đường của nhà họ Trình.