Edit: Tiểu Vũ
Giữa trưa ngày hôm sau, Tiểu Bàn đang ngồi húp mì trước máy tính thì nghe thấy có người chạy bình bịch xuống dưới tầng, ngậm một sợi mì ngẩng đầu lên, đập vào mắt đầu tiên là làn váy ngắn đang tung bay và đôi tất dài đến đầu gối… Cắn đứt sợi mì để nó rơi vào trong bát, Tiểu Bàn hỏi: “Em làm cái gì thế?”
Đồng Dao đi dép lê trong nhà ngồi xuống trước tủ để giày dép, vừa ôm gối vừa mở tủ tìm tìm, sau đó thì lôi ra một hộp giày, mở ra, là một đôi chưa từng thấy qua, nhưng lại đúng size của cô—— Ngẩng đầu lên, đây đúng là tủ giày của cô mà… Đồng Dao chớp mắt mấy cái: “Sao đôi giày này lại ở đây?”
“Lúc bạn gái đường giữa nhà hàng xóm sang chơi với em đã nhét vào đấy, cô ấy nói cô ấy cũng có một đôi như vậy… Em đi đâu đấy?”
Đồng Dao mở hộp giày, từ bên trong lấy ra một đôi giày oxford màu đen, chỉ hơi đệm đế một chút, trên gót có đính mấy viên ngọc trai, trên giày có logo bằng kim loại và phần vải sọc đỏ xanh có tính thương hiệu… Đồng Dao bỏ hộp sang một bên, xỏ chân đi thử một chút, vừa in, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Bàn trả lời: “Em đi ra ngoài mua ít đồ.”
Tiểu Bàn vừa cầm bát húp nước vừa à một tiếng: “Son hơi đỏ đấy.”
Đồng Dao lẩm bẩm “Thật á” rồi nhanh chóng lôi khăn tay ra lau bớt… Lúc này, trên tầng vang lên tiếng mở cửa rồi đóng cửa, Tiểu Bàn ngẩng đầu lên nhìn một chút—– Lần này là AD là cậu ta, trên người là quần áo bình thường. Vô cùng cảm ơn thời tiết nóng bức, bởi vì nhờ nó mà phía nam giới không có quá nhiều không gian để phát huy cách ăn mặc. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là đúng với tất cả mọi người, Lục Tư Thành mới chỉ chăm chút rửa mặt cạo râu rồi lên đồ một tí là đã đẹp trai hơn 95% sinh vật giống đực ngoài đường rồi…
5% còn lại nằm ở việc người ngoài đường đó có phải là Ngô Ngạn Tổ, Kim Thành Vũ hoặc Bá Nguyên Sùng hay không.
Tiểu Bàn: “Đội trưởng ơi, đội trưởng à, anh lại đi đâu đấy?”
Người đàn ông mới xuống cầu thang được một nửa bỗng dừng lại, nhét tay vào túi, liếc nhìn người đã thay giày xong đứng ở cửa—– Đồng Dao ngơ ra, sau đó rất chi là bình tĩnh nói: “Em đi mua đồ.”
Lục Tư Thành quay đầu nhìn sang Tiểu Bàn: “Anh đi mua đồ với cô ấy.”
Tiểu Bàn còn chưa kịp nói gì thì Lục Nhạc bê một bát mì từ trong bếp đi ra, lúc đi ngang qua bọn họ, cậu ta liếc nhìn Đồng Dao rồi lại đảo qua Lục Tư Thành, cuối cùng bưng mì ngồi xuống vị trí của Lục Tư Thành, mở game ra chuẩn bị đấu đôi với Tiểu Bàn, đồng thời miệng cũng không nghỉ mà nói toạc ra chân tướng: “Hai người mỗi lần cùng nhau ra ngoài đều ăn mặc như kiểu chuẩn bị đến cục dân chính vậy à?”
Lục Tư Thành: “Ngày nào anh cũng mặc như này.”
Đồng Dao: “Tôi cũng —— “
Lục Nhạc: “Cậu thì thôi đi, cũng cái gì mà cũng, lần gần đây nhất tôi nhìn thấy cậu mặc kiểu này là lúc đi chợ cây cảnh & thú cưng mua cá vàng với anh tôi, ừm, thậm chí còn không có lần nào trước lần ấy nữa đâu.”
Đồng Dao: “… … … … Ừ đấy, thì sao! Nhà quê mới lên thành phố nên muốn mặc đẹp đấy thì sao, có chuyện à!”
Lục Nhạc cũng không để ý đến cô, chỉ tập trung quấy quấy mì của cậu ta: “Hai người yêu nhau từ bao giờ đấy?”
Hộp giày trong tay Đồng Dao rơi xuống đất.
Lục Tư Thành nhướng mày.
Tiểu Bàn đang thổi nước mì chuẩn bị uống thì trực tiếp nuốt luôn, nóng đến mức cậu ta đấm ngực dậm chậm, mặt đỏ tía tai vùng vẫy nói: “Tôi bị cắm sừng rồi?! AD tôi khổ khổ sở sở nuôi lớn thế mà lại vất bỏ tôi, TP (kỹ năng của triệu hoán của pháp sư: có thể bay tới bất cứ chỗ nào đã cắm mắt) đến đường giữa rồi?!”
Lục Nhạc mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên: “Em đùa đấy.”
Đồng Dao: “…”
Lục Nhạc: “Tôi không thể nào chấp nhận được việc con trai của anh mình sau này sẽ chỉ cao có 1 mét rưỡi như mẹ nó, nó sẽ bị người đời cười nhạo, vận mệnh bi thảm.”
Đồng Dao kìm ném ý muốn cởi giảy ném thẳng vào mặt con người có vài nét giống Lục Tư Thành kia: “Cậu im miệng đi.”
Lục Tư Thành không để ý đến Lục Nhạc, lôi tay cô ra cửa, Đồng Dao đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, mãi đến khi hai người đi đến bãi đỗ xe, Lục Tư Thành mở cửa nhét cô vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho cô. Cô vẫn còn rất phẫn hận, đập mấy cái lên đùi: “Lục Tư Thành, tại sao anh không phản bác lại cậu ấy? Có phải anh đột nhiên cảm thấy cậu ấy nói rất có lý? A a a a a, tức quá đi mất, gen hoàn mỹ của Lục gia nhà anh sắp bị loại gen mét rưỡi thấp kém nhà em vấy bần rồi đấy—- “
“Em tới vấy bẩn luôn đi.”
“…”
Lục Tư Thành khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ: “Nó trêu em đấy, mẹ nó, cũng chính là mẹ anh, cũng chỉ cao ngang ngang em thôi, em nhìn hai anh em anh xem, có ai cao mét rưỡi không?”
Đồng Dao nắm chặt lấy dây àn toàn, đen mặt không nói lời nào.
Người đàn ông vươn tay ra vỗ vỗ đầu cô: “Con trai của chúng ta chỉ cần chơi bóng rổ nhiều là cao thôi, đừng lo.”
“… … … … … … …” Đồng Dao mất 3 giây mới nhận ra lời này của chỗ nào đó không đúng, “Ai, ai cùng anh có con trai chứ!”
“Con gái giống em cũng được, sau này có thể đi lừa gạt con trai cao lớn nhà người khác, quá tuyệt.” Lục Tư Thành lái xe ra khỏi tiểu khu, im lặng một lúc rồi nói, “Nói thật, anh thích con gái hơn, con trai nghịch ngợm lắm.”
Đồng Dao giơ hai tay lên che khuôn mặt đỏ bừng.
“… Anh im miệng cho em.”
“Tưởng tượng một chút cũng không được?”
“Không được, anh tưởng tượng cái gì đó bình thương hơn đi.”
“Ừm.”
“Giọng điệu của anh cứ như đang cười ấy.”
“Anh không cười.”
“Anh có.”
“Anh chỉ đang cảm khái một chút thôi.”
“Cảm khái cái gì?” Đồng Dao bỏ tay che mặt xuống.
“Đi đâu mới có thể nhặt được một cô bé đáng yêu như em, nếu như em là một cái qυầи ɭóŧ, vậy thì sẽ là loại sọc xanh trắng.”
“… … … … … … … …” Màu sắc trên mặt Đồn dùngg Dao chuyển từ đỏ sang trắng, lại từ trắng sang đỏ, hơn 10 giây sau, cô lạnh lùng nhìn về phía trước, “Đội trưởng, anh có nhìn thấy cái cây cổ thụ ở ven đường kia không?”
“Nhìn thấy, có chuyện gì.”
“Đâm vào đấy đi, em muốn cùng anh đồng quy vu tận.”
“…”
…
Suốt dọc đường sau đó, dù Lục Tư Thành có gợi đề tài thế nào thì Đồng Dao cũng vẫn không đáp lời anh, cho đến khi đi đến trung tâm thương mại, Lục Tư Thành đỗ xe xong, Đồng Dao mới chủ động nói: “Đội trưởng, hình tượng của anh sụp đổ hết rồi.”
Lục Tư Thành thong dong bình thản: “Sao lại nói thế?”
“Trong ký ức của em, chessman là người trầm ổn, bình tĩnh, lạnh lùng, nhạy bén, cơ trí.” Đồng Dao tháo dây an toàn, xoay người, bởi vì chân quá ngắn nên trực tiếp nhảy xuống, sau đó đóng cửa xe, nói với người đang thò ra nửa đầu ở cửa xe bên kia, “Kết quả phát hiện ra anh là một tay giảo hoạt không biết xấu hổ lại còn lưu manh nữa, em rất đau lòng.”
Lục Tư Thành cũng xuống xe, đóng cửa xe lại, lời ít ý nhiều nói: “Em quá ảo tưởng rồi.”
Đồng Dao: “…”
Vì phòng ngừa fan gank, hai người lựa chọn một trung tâm thương mại hơi xa một chút, không nằm trong trung tâm thành phố, lúc sóng vai đi ra khỏi bãi đỗ xe, Lục Tư Thành đưa tay ra đυ.ng đυ.ng tay Đồng Dao, dường như Đồng Dao lập tức biết anh muốn làm gì, nghiêng sang một bên né tránh.
Lục Tư Thành thở dài: “Em nói lý tí đi.”
Đồng Dao: “…Nói gì?”
Lục Tư Thành: “Lần đầu tiên gặp mặt, anh tưởng em là fan não tàn tới gank trụ sở, nên đã thẳng tay đóng cửa lại——- Lúc đó em đã nghĩ gì?”
Đồng Dao suy nghĩ một chút, quay đầu sang liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống như đang trêu chọc, cô mới trả lời: “Mẹ nó.”
Lục Tư Thanh nghe xong gật gật đầu: “Từ lúc đó anh đã cách hình tượng trong lòng em rất xa rồi.”
“Nhưng cái đó vẫn khác với lưu manh.”
“Trước mặt những cô gái khác anh là chính nhân quân tử.”
“Thế cơ?”
“Không phải như thế rất tốt à, ” Lục Tư Thành bắt lấy tay của người nào đó vẫn đang nhìn mình không kịp phản ứng, kéo cả người cô lại sát cạnh mình, “Em có thể một mình tùy ý hưởng thụ con người thật của anh.”
“… … … …”
Khi tay nằm gọn trong một lòng bàn tay to khác, thì đầu óc cô cũng rối bời hết cả lên—— Mặc dù không biết “một mình tùy ý hưởng thụ” này vui sướиɠ ở chỗ nào, nhưng Đồng Dao vẫn miễn cưỡng chấp nhận cách nói này: một đội trưởng từng nghiêm túc lên lớp giáo dục cô cách sinh tồn trong giới thể thao điện tử, và người dùng qυầи ɭóŧ sọc xanh trắng để ví von.
Đồng Dao lờ mờ cảm thấy bản thân lại bị ai đó gŕi bẫy ngụy biện rồi.
Song khi cô đang muốn tiếp tục tranh luận về chủ đề này, thì bọn họ đã chuyển sang một chuyện khác rồi——- Hai người dừng bước trước một cái máy gắp thú bông, Lục Tư Thành liếc mắt nhìn: “Còn nhớ cái này không?”
Đồng Dao liếc nhìn con thỏ tai rủ xuống tròn máy gắp thú bông, mặc dù không có con thỏ ôm củ cà rốt, nhưng vẻ ngoài hao hao này thì có hóa thành tro cô cũng vẫn nhận ra được, thế nên cô gật gật đầu.
Lúc này có một nhóm tiểu cô nương đang vây quanh máy gắp thú bông, chỉ con này đáng yêu này, con kia cũng đáng yêu nữa, nhưng mà gắp mãi mà vẫn không gặp được——
“a a a tay cậu xui quá đi!”
“Lại rơi xuống rồi.”
“Tớ chịu hết nổi rồi, không chơi nữa, số tiền tớ bỏ vào đây đủ để mua một đống con giống thế trên Taobao rồi, chờ bà đây đặt mua 10 con rồi sẽ vác đến đây bày trước mặt chúng nó cho bõ ghét.”
Trong đó có một cô gái không nhịn nổi nữa mà móc điện thoại ra lướt Taobao, nhóm người đó hơi tản ra, Đồng Lục Tư Thành kéo Đồng Dao chen vào—— Khi mấy cô gái còn đang hung hăng đấu khẩu thě đột nhięn nhìn thấy một soái ca từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt không ai nói câu nào. Lục Tư Thành không bận tâm chuyện này, chỉ hỏi người được anh nắm tay phía sau: “Muốn con nào?”
Đồng Dao nhất thời cảm thấy, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đang rơi trên mặt cô và cả bàn tay đang được Lục Tư Thành nắm——-
Ánh mắt đó như muốn nói “Kiếp trước cô ấy đã cứu cả dải ngân hà”.
Đồng Dao hít hít mũi, trong lòng thầm nghĩ bà đây đã cứu cả dải ngân hà đó, hâm mộ không? Vươn tay kéo lấy góc áo của Lục Tư Thành tiến về phía trước nhìn một cái: “… Không phải đã có một con rồi à.”
“Anh biết em có một con, con đó cũng là do anh gắp, anh còn biết em đặt nó ở đầu giường, lấy thêm vài con để chúng nó mở đại hội đi, ” Lục Tư Thành chỉ chỉ máy gắp thú, nói, “Vẻ ngoài không giống nhau, con này còn có cái mũ nhỏ.”
Đồng Dao: “…”
Không biết có phải do cô ảo tưởng hay không, nhưng cô cứ cảm thấy khi Lục Tư Thành nói “Con này có cái mũ nhỏ” thì trông vừa đáng yêu vừa thô tục… Mấy cô gái xung quanh hěnh như cũng thấy như thế, có một người đã không nhịn được mŕ bật cười.
“Con đó rất khó gắp đó, ” Cô gái kia tiếp lời, “Bọn em đã đứng gắp rất lâu rồi.”
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không nói gì, sau đó rút mấy tờ tiền từ trong ví ra đưa cho Đồng Dao để cô đi đổi tiền xu. Đồng Dao cầm tiền xoay người đi đổi, lúc trở lại thì đã thấy có 2 con thỏ được gắp ra rồi: Một con mang mũ kiểu ông già noel, cňn một con thì ôm quả dâu tây.
Khi cô đưa tiền xu cho Lục Tư Thành thì nhận được ánh mắt hâm mộ của các cô gái xung quanh, còn cả ánh mắt lo lắng của ông chủ đằng sau nữa—– Cô ôm 2 con thỏ lên nhìn, sau đó giơ ra hỏi Lục Tư Thŕnh: “Con nào đáng yêu?”
Lục Tư Thành xác định vị trí ấn nút, móc gắp rơi xuống vững vàng kẹp lấy con thỏ thứ 3. Sau đó anh quay đầu thiếu nữ đang giơ 2 con thỏ cho anh xem, mặt không cảm xúc nói: “Em đáng yêu.”
Đồng Dao: “…”
…
Thŕnh quả trước bữa trưa chính là, dưới sự hâm mộ của các cô gái xêm xêm tuổi xung quanh Đồng Dao ôm lấy một túi lớn các loại thỏ bông, thầm nghĩ nếu xếp tất cả chúng nó lên đầu giường thì quả thật giống như mở đại hội thỏ vậy…
Đồng Dao: “Sau khi bị tất cả các máy gắp thú bông trong khu vui chơi bắt nạt thì em đă nghĩ: Chờ bà đây có một người bạn trai tài giỏi thì nhất định sẽ dẫn anh ấy trở lại đây, gắp đến khi nào đóng cửa thì thôi.”
Lục Tư Thành: “Em làm được rồi.”
Đồng Dao: “Cái gì?”
Lục Tư Thành: “Có một người bạn trai tài giỏi.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Khu vui chơi nào? Đi mua vé đi, chúng ta đến đó khiến nó đóng cửa.”
Đồng Dao: “Disneyland ở Tokyo?”
Lục Tư Thành: “…”
Bây giờ là một rưỡi chiều.
Hẹn hò như những người bình thường, cũng chỉ đơn giản là ăn cơm xem phim uống trà chiều chơi các trò chơi ở khu vui chơi rồi ăn cơm tối, sau đó thì giải tán nhà ai người ấy về mẹ ai người ấy ôm. Đối với 2 người nào đó đã sống chung thì bước cuối cùng có thể lược bỏ, vấn đề trước mắt là cần tìm chỗ ăn cơm trưa.
Đồng Dao xách một túi thỏ lớn, bị Lục Tư Thành dắt tay đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, người có chứng sợ lựa chọn như cô cũng không thể nghĩ được nên ăn gì, do do dự dự dừng lại trước một tiệm bán đồ ngọt, Đồng Dao khom người lật thực đơn được đặt ở trước tiệm, sau đó bị xách trở về: “Ăn trưa cơ mà, em nhìn kem làm gì?”
“Ăn kem thì không được coi là ăn trưa à?”
“Em là trẻ con ba tuổi à?”
Lục Tư Thành xách cô đi, Đồng Dao tặc lưỡi một tiếng đang định nói gì đó, đột nhiên liếc mắt ra xa thě thấy trong số những người đang xếp hàng trước cửa tiệm ở đối diện có một nhóm mấy cô gái nhìn rất quen mắt, cô nhìn chằm chằm, sau đó cả người đều chết đứng: 4-5 cô gái đang đứng xếp hàng trước cửa nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc kia, không phải là mấy người hôm trước đã phát băng rôn cổ vũ cho khán giả ở nơi thi đấu sao?
Trong số đó tay của người có dáng cao gầy nhất kia vẫn còn đang đeo chiếc vòng tay cổ vũ có viết tên cô.
——- Bây giờ chỉ cần bất kỳ 1 người trong số đó ngẩng đầu lên…
Là có nhìn thấy song C của đội bọn họ yêu thích đang không thành thật ở trụ sở đấu đôi thăng cấp mà lại tay nắm tay đi dạo trong trung tâm thương mại.
Đồng Dao như hít phải khí lạnh, bỏ tay Lục Tư Thành ra, không đợi anh kịp nói gì, cô chỉ ném lại một câu “em đi vệ sinh, anh đến trước cửa hàng cơm Tây ở tầng một đợi em” rồi vội vàng chạy trối chết… Sau khi lấy bình tĩnh khá lâu trong WC cô mới đi ra ngoài, vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy người nào đó không nghe theo lời cô đợi ở tiệm cơm Tây mà đang ôm tay dựa lưng lên cửa thoát hiểm gần cầu thang, anh đang hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Dao một cái, không nói gì cả mà lại cúi đầu, ấn điếu thuốc vào thùng rác gần đó dập đi.
“…”
Trong nháy mắt đó, Đồng Dao cảm thấy hình như chuyện mình vừa làm thật sự tệ vô cùng, khiến cho đội trưởng của cô lúc này đang cực kỳ, cực kỳ tủi thân.