Cảm giác nặng trĩu cả người tuy vậy Thẩm Nhất Đang vẫn gượng người ngồi dậy, cách bố trí căn nhà thật quen thuộc, cô lục lọi lại ký ức của mình phát hiện ra lúc mình đang đi trên đường thì vô tình bị ai đó đánh ngất cho đến khi mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã ở nơi này rồi, cô giáo dác nhìn xung quanh đưa tay lên che miệng hốt hoảng, cô không thể nào nhìn nhầm được vì nơi này cô đã từng ở một thời gian rồi.
“Tên khốn đó.”
Môi cắn chặt vào nhau, cô đi tới gần khung cửa sổ nhìn xuống bên dưới nhìn thấy đám người của Lịch Bắc Dạ đã tăng cường thêm nhân lực xung quanh căn nhà, cô bước tới cửa để mở nó nhưng không thể, đây được xem là bắt nhốt người khác rồi, cô liên tục đập mạnh vào cửa nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng, Thẩm Nhất Đang điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng làm mọi thứ rối tung cả lên, người giúp việc nghe được tiếng vỡ của đồ vật bên trong thì lập tức chạy đi báo cho Lịch Bắc Dạ.
“Thiếu gia...thiếu phu nhân đã tỉnh hay gì rồi, bên trong phòng có tiếng vỡ đồ không biết có sao không nữa.”
Lịch Bắc Dạ xem như là chuyện bình thường, nếu mà cô tỉnh dậy không quậy phá thì không phải là cô nữa rồi, vẻ mặt trìu mến hất tay để cho cô tùy ý muốn làm gì thì làm nhưng vẫn không quên căn dặn.
“Xem chừng thiếu phu nhân đừng để cô ấy bị thương là được, còn lại cô ấy muốn làm gì thì tùy ý cô ấy.”
Lịch Bắc Dạ nâng tách trà lên uống một ngụm với vẻ mặt nuông chiều, tuy vậy anh cũng có hơi lo cho cô gái của mình sợ là trong lúc bức xúc quá mà làm bị thường mình nữa thì khổ, vẻ mặt lạnh lùng của anh nay đã biến đi đâu mất mà thay vào đó là ánh mắt dịu dàng bảy phần nuông chiều ba phần bất lực của anh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đang giận dữ lắm, cậu đừng có vào.”
Mặc cho người giúp việc can ngăn nhưng anh vẫn muốn vào trong, khi cánh cửa vừa bật mở thì chậu hoa từ đâu bay thẳng đến chỗ của Lịch Bắc Dạ nhưng may là anh ứng xử kịp thời nhanh chóng bắt lấy chậu hoa một cách gọn lẹ, Thẩm Nhất Đang nhìn thấy anh thì trừng mắt quát lớn.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao? còn không mau thả tôi ra nếu không tôi đốt nhà anh.”
Thẩm Nhất Ddang miệng thì cứ la hét còn dùng hành động để hâm dọa anh, Lịch Bắc Dạ vẫn nở nụ cười giả trân ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân quan sát cô, đúng là càng nhìn càng có nét rất đáng yêu.
“Nhà của em mà, em thích đốt thì cứ đốt, tiện đây anh cũng muốn xây một căn mới lắm rồi.”
“Anh...đừng có thách thức, tôi...tôi...tôi đốt thiệt đó.”
Thẩm Nhất Đang cầm trên tay chiếc bật lửa nhưng bật mãi chẳng có ga thì làm gì lửa cháy được, lúc này Lịch Bắc Dạ lấy ra trong túi của mình một chiếc bật lửa còn nguyên “zin” quăng tới chỗ của cô, Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt nhìn anh nửa thật nửa đùa, nhưng cô có tính liều mạng nên mấy chuyện này cô không sợ đâu.
“Anh đã muốn vậy thì tôi sẽ đốt cả khu này luôn.”
Bật lửa lên rồi đốt cháy chiếc rèm cửa, lửa bắt đầu bén lên và cháy lớn, Thẩm Nhất Đang nhìn anh vẫn ngồi đó và cười tươi nhìn về phía cô, anh lại không có chút phản ứng gì, cô lại lo sợ căn nhà này sẽ cháy thật mất lửa ngày càng lớn hơn và cháy bén qua chiếc giường lớn bên cạnh anh, Thẩm Nhất Đang đi tới cửa muốn mở tung nó ra tuy vậy cánh cửa đã bị khóa chặt lại rồi.
“Nếu em đã muốn vậy thì cùng chết đi.”
“Đồ...đồ điên...anh đi mà chết một mình đi.”
Cô đi tới đập cửa một cách mạnh mẽ nhưng vẫn không có phản ứng gì, Lịch Bắc Dạ vẫn còn nhởn nhơ ngồi đó còn lấy ra điếu thuốc hút thảnh thơi, cô sợ đến nổi muốn ngất đi đến nơi rồi, giây phút đó Lịch Bắc Dạ đứng bật dậy kéo cô vào trong lòng, thời khắc sinh tử thế này mà anh vẫn còn muốn làm chuyện xấu xa đó nữa.
“Tôi hôn em được không?”
“Hôn cái đầu nhà anh, mau chạy ra ngoài nhanh!”
Lịch Bắc Dạ đi tới mở cửa rồi đẩy cô ra ngoài, cô lại không nỡ rời đi liền quay lưng lại nắm chặt tay của anh.
“Tuy không thích anh nhưng tôi không muốn bỏ anh lại, tôi...không muốn bị gán ghép tội gϊếŧ người đâu.”
“Em lo cho tôi sao?”
“Nằm mơ đi.”
Giây phút hai người chạy ra khỏi đó thì lực lượng vệ sĩ đã có mặt nhanh chóng dập lửa, Lịch Bắc Dạ đúng là có máu liều còn cộng thêm cô vợ nhỏ của anh cũng liều mạng không kém, căn phòng bị cháy rụi cả rồi có lẽ sau hôm nay phải tu sửa lại, dù gì trong nhà vẫn còn rất nhiều phòng trống anh không lo sợ chuyện không có chỗ ngủ.
“Lúc nãy là em quan tâm tôi đúng chứ? Đừng có giả vờ nữa.”
“Đừng có dùng vẻ mặt đó nói chuyện với tôi, thả tôi đi đi!”
Thẩm Nhất Đang quay sang nói với giọng tử tế.
“Được, nhưng mà...anh sẽ đi cùng em có được không?”
“Còn phải hỏi? Đương nhiên là...không rồi.”
Lịch Bắc Dạ ngồi xuống đối diện cô bật cười lớn, cô vẫn không thèm nhìn lấy anh dù chỉ một cái có lẽ cô vẫn còn giận anh chuyện lừa dối, nhưng anh đã khai thật với cô rồi, cô cũng đâu phải loại người hay để bụng nhưng lần này giận rất dai có khi nhớ đời luôn.
“Nhất Đang, anh xin lỗi vì lừa dối em tuy vậy em cũng thấy tình cảm anh dành cho em không hề lừa dối mà.”
“Đừng nói nữa, ngay từ đầu cũng chỉ có anh đa tình thôi, tôi...không yêu ai cả.”
Lịch Bắc Dạ thở dài một hơi hết cách rồi, anh đành bế cô lên rồi mang trở về phòng nhưng có lẽ đây là điều khó khăn nhất đối với anh, Thẩm Nhất Đang làm sao yên phận mà để anh bế đi dễ dàng như vậy, cô đưa tay nắm lấy đầu của anh giật mạnh rồi còn cắn vào bả vai của anh, Lịch Bắc Dạ mím chặt môi cố gắng chịu đựng lên đến nơi liền đặt cô ngồi xuống nhẹ nhàng, tuy vậy hàm răng của cô vẫn cắn chặt vào vai của anh không nhả ra.
“Này, em là cún sao?”
Vừa gặm vừa đáp lại.
“Tôi cắn chết anh mới thôi.”
Anh bất lực để cô muốn làm gì thì làm.
“Tùy em vậy, cắn chết cũng được.”