Lịch Bắc Dạ mỗi lần bước tới gần cô thì cô liền lùi lại, ánh mắt vô tình không chút cảm xúc căm hận nhìn anh, cô đưa tay vào túi quần của mình rút ra con dao cắt giấy mà mình đã chuẩn bị sẵn, Lịch Bắc Dạ cứ như vậy mà tiến lại gần cô thêm một bước nữa, cô không còn đường lui và bị anh dồn vào đường cùng.
“Nhất Đang, có thể nói em không tin nhưng thật ra mọi chuyện chỉ là kế hoạch do ông nội sắp xếp để cho chúng ta có cơ hội gần gũi với nhau, anh từ đầu cũng vì bị ép nhưng khi ở bên cạnh em anh mới biết được thế nào là tình yêu thật sự, cho nên mong em hãy chấp nhận anh đừng rời xa anh có được không?”
Để cho anh ôm lấy mình, Thẩm Nhất Đang cũng có chút rung động với lời nói vừa rồi, cô đưa tay ôm lấy lưng của anh, Lịch Bắc Dạ liền kéo bỏ bộ tóc giả của mình lẫn lớp da bên ngoài ra giờ đây anh cũng đã lộ ra gương mặt thật sự của mình, tuy vậy ánh mắt thâm tình trầm ấm dành cho cô vẫn nguyên vẹn không thay đổi, tuy vậy cô không tài nào mà tha thứ cho anh được, dù có yêu thật lòng thì cô cũng không chấp nhận kẻ lừa dối mình.
Thẩm Nhất Đang đột nhiên cười lớn rồi rút dao ra đâm tiếp vào lưng của anh, Lịch Bắc Dạ biết rằng mình đã bị cô đâm nhưng nỗi đau đó chẳng ăn nhằm gì với nỗi đau sợ mất cô như hiện tại bây giờ, đôi tay vẫn ghì chặt eo của cô không buông, Thẩm Nhất Đang cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh nhưng cô thật sự không thể chống lại.
“Thả tôi ra!”
Cô gằn giọng, thấy Lịch Bắc Dạ vẫn chưa chịu buông ra cô liền rút con dao trên lưng của anh ra đâm tiếp một nhát nữa, giây phút anh anh mới nhận ra rằng dù anh có ôm cô van xin cô đến như thế nào thì cô cũng sẽ sẵn sàng đâm anh thêm một nhát dao nữa cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng, biết đường lui liền buông cô ra tròng mắt anh bây giờ chỉ toàn là nước. Đây chính là những giọt nước mắt thật sự của Lịch Bắc Dạ, anh rất đau vô cùng đau, đau vì bị chính người con gái mình yêu phũ phàng đến như vậy, bộ dạng của anh bây giờ thật đáng thương nhưng tiếc là anh vẫn không thể có được trái tim của Thẩm Nhất Đang.
“Nếu em muốn anh là Gia Long thì anh sẽ là Gia Long từ hôm nay anh sẽ từ bỏ mọi thứ của Lịch Bắc Dạ và sống với thân phận của Gia Long có được không?”
“Bây giờ tôi không yêu ai cả, trong hai người tôi không hề yêu anh hay Gia Long, không cần phải từ bỏ vì tôi đâu Lịch thiếu.”
“Nhất...Đang...sao em cứng đầu như vậy chứ? Rốt cuộc em ghét anh là vì điều gì, anh có thể sửa mà.”
Thẩm Nhất Đang gào lên tuyệt vọng.
“Tôi ghét anh vì anh là Lịch Bắc Dạ không phải là Gia Long, dù có cố gắng cỡ nào thì anh vẫn là Lịch Bắc Dạ.”
“Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Cô lạnh nhạt chỉ tay ra phía cửa mắt vẫn không nhìn lấy anh dù chỉ một cái, Lịch Bắc Dạ gật đầu mím chặt môi một cái, lúc này anh liền nhất bước chân định rời đi thì cô giữ tay anh lại.
“Trả lại anh, tôi không cần nó nữa.”
Cởi chiếc vòng tay mà anh đã mua cho mình lúc ở công viên, giây phút anh đeo lên tay cô chiếc vòng tay đó thì cô đã xác định được tình cảm mình dành cho anh rồi, nhưng bây giờ thì cô lại ước rằng ngay từ đầu cô không nên cứu anh mặc kệ anh sống chết ra sao, thật sự rất hối hận vì những gì mình đã làm trước đây.
“Nó là của em muốn giữ hay vứt đi thì tùy ý em vậy.”
Lịch Bắc Dạ đưa tay lau nước mắt của mình rồi lạnh nhạt rời đi, để lại căn nhà trở nên yên tĩnh không một chút tiếng động nào, khoảng một lúc sau thì tiếng động cơ vang lên ánh sáng từ chiếc xe ôtô chiếu rọi vào trong nhà rồi dần biến mất, cô biết là anh đã rời đi rồi thì gục đầu vào giữa chân khóc lớn, cuộc đời này đối xử bất công với cô quá nhiều rồi, những người mà cô xem là tất cả bây giờ đều lừa dối cô, tất cả đều lừa dối cô.
“Ông trời ơi rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà để lãnh lấy hậu quả như thế này?”
Lịch Bắc Dạ ngồi trên xe quay trở về Lịch gia, trong lòng anh giờ đây là cả một bầu trời đau thương, mắt của anh đã sưng đỏ lên vì khóc sau lưng thì máu vẫn cứ chảy liên tục đến nổi thấm ướt ra cả áo của anh, đúng là tình cảm dễ đến rồi cũng dễ đi, mới ngày nào còn tay nắm còn cùng nhau dùng bữa còn cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau vượt qua bao thử thách, bây giờ con đường này chỉ còn có một mình anh đi.
“Thiếu gia, cậu bị thương rồi.”
Lịch Bắc Dạ như người mất hồn bước xuống xe, người giúp việc nhìn thấy anh bị thương vô cùng lo lắng chạy đến lấy hộp cứu thương giúp anh băng bó, tuy vậy anh lại xem như chẳng có gì cứ đờ người ra chăm chăm nhìn về một góc, hốc mắt đã đỏ cả lên như sắp khóc đến nơi tại sao anh lại mau nước mắt đến như thế kể từ khi ở bên cạnh Thẩm Nhất Đang, có lẽ anh đã quá quen với thân phận là một chàng trai dịu dàng yếu đuối ngây ngô đó.
“Bị thương sao? chỉ là bị mèo cào thôi.”
Lịch Bắc Dạ đột nhiên nhếch môi cười xấu xa, anh đi tới trước gương cởi bỏ chiếc áo thấm đẫm máu tươi của mình rồi quăng nó xuống đất, nhìn bản thân mình trong gương bây giờ anh cũng không biết mình là ai nữa, là Gia Long hay Lịch Bắc Dạ, anh đã sống dưới lớp da của Gia Long một thời gian càng lúc nhân cách của anh được phân rõ ràng, anh có thể tùy cơ ứng biến được trong mọi hoàn cảnh thế nào.
“Thiếu gia có gì căn dặn không ạ?”
Lúc này người theo dõi Thẩm Nhất Đang cũng xuất hiện, anh quay đầu lại khoách chiếc áo khác lên rồi ngồi xuống ghế tựa lưng một cách ung dung, đầu ngửa ra phía sau lập tức có một người đi tới đưa cho anh điếu thuốc đã được mòi lửa sẵn.
Làn khói trắng bay lên không trung, cũng đã lâu lắm rồi anh mới đυ.ng tới thuốc lá tuy biết nó có hại cho sức khỏe nhưng anh lại có sở thích hút thuốc khi tâm trạng không tốt.
“Ngày mai hãy mang tiểu thư về đây, bằng bất cứ giá nào.”
“Vâng ạ.”
Người đó sau khi quay đi thì Lịch Bắc Dạ đứng bật dậy đi tới bên cửa sổ ánh mắt đượm buồn nhìn lên trời.
“Có lẽ tôi buộc phải yêu em theo cách của Lịch Bắc Dạ rồi.”