Ánh mắt tin cậy của anh đã làm cô siêu lòng mà nhanh chóng gật đầu, anh quấn băng lại giúp cô rồi chuẩn bị đồ ăn tẩm bổ cho cô, anh còn đi mua một vài loại bánh mà cô thích ăn mang về hết cho cô, Thẩm Nhất Đang bỗng chốc không cần phải làm gì ngay cả ăn uống cũng được đúc luôn.
“Tiểu thư há miệng ra nào.”
Anh thổi đồ nguội rồi trầm giọng nói, Thẩm Nhất Đang lại rất ngoan ngoãn há miệng ra để anh đút cho mình ăn từng chút một, lúc này cô mới biết được cảm giác được người khác quan tâm lo lắng là như vậy, ánh mắt trở nên dịu dàng trìu mến hơn với anh, đối với anh chuyện cô bị thương nặng như vậy mà không rõ lý do càng khiến bản thân day dứt hơn, anh đã cho người bám sát theo cô suốt nhưng lại không có ai thông báo cho anh.
“Tiểu thư ăn xong rồi vậy ăn thêm bánh tráng miệng đi ạ.”
Thẩm Nhất Đang khẽ lắc đầu.
“Không cần phải làm vậy đâu, đừng quan tâm tôi nhiều quá.”
“Tiểu thư sao cô lại nói như vậy?”
Cô mím môi rồi quay mặt sang hướng khác.
“Tôi không sao nên không cần quan tâm như thế đâu.”
“Vậy bây giờ cô cũng nên ăn chút đi mà.”
Hai mắt anh trở nên long lanh năn nỉ cô, Thẩm Nhất Đang cũng hết cách nên đành phải ăn, cô đưa bàn tay của mình ra nhận lấy chiếc bánh từ anh, vì cô muốn mình tự ăn không cần phải đúc ăn nữa, anh nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lên tay của cô, cô nhẹ cắn vào miếng bánh cảm nhận được sự ngọt ngào của miếng bánh và nhân sữa ngọt ngào tan trong miệng.
“Ngon lắm.”
“Tiểu thư thích là tôi vui rồi, bánh có ngọt không tiểu thư?”
“Ngọt lắm nhưng không bị ngán.”
Đôi môi anh đào của cô chậm rãi thưởng thức miếng bánh một cách ngon lành đầy mị lực thu hút anh, anh từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn vào đôi môi đó mà muốn thử cảm giác chạm vào nó sẽ mềm mịn như thế nào, không kiềm được lòng nữa Lịch Bắc Dạ đánh liều nhướng người lên nhẹ nhàng đưa ngón tay của mình lau đi vệt bánh trên môi cô, khi đầu ngón tay chạm vào môi cô các dây thần kinh của anh như tê liệt, sự mềm mại ấy làm anh muốn chiếm hữu nó.
“Gì vậy?”
Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt nhìn anh, lần nào anh cũng cố tình chạm vào cô như thế cả.
“Tiểu thư, tôi cũng muốn ăn nó.”
Anh chỉ vào chiếc bánh cuối cùng trên tay của cô, Thẩm Nhất Đang nhìn chiếc bánh trên tay liền có chút tiếc nuối sau đó bẻ ra làm hai đứa cho anh một nửa, còn nửa còn lại thì đưa lên miệng nhưng chưa gì Lịch Bắc Dạ đã nhướng người lên cướp lấy chiếc bánh từ miệng của cô, giây phút đôi môi của anh chạm vào môi của cô là cho Thẩm Nhất Đang hoảng loạn, lần đầu tiên cô cảm nhận được anh gần đến như vậy cả đôi môi của anh khi chạm vào môi của cô, nhịp tim cả hai như hòa nhịp vào nhau.
“Anh...anh...làm trò gì vậy?”
Thẩm Nhất Đang chạm vào môi mình rồi đứng bật lên lùi về phía sau, gương mặt đỏ lên như sắp bốc khói, anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi vệt bánh trên môi mình tỏ vẻ ngây ngô như không biết chuyện gì, anh đúng là tiểu gian manh ngay cả cô bị thương như vậy cũng không chịu tha.
“Tôi, thấy cái này ngon hơn ạ.”
“Không được làm vậy, anh biết mình làm gì không hả?”
Anh khẽ lắc đầu đôi mắt chớp chớp ngờ nghệch, cái vẻ mặt ngây ngô như không biết gì đó lại khiến Thẩm Nhất Đang ngại ngùng hơn.
“Tôi chỉ muốn ăn thôi, tiểu thư sao lại phản ứng như vậy?”
Anh rốt cuộc chỉ là muốn ăn bánh đơn thuần thôi sao.
“Hôn môi là chỉ dành cho các cặp yêu nhau anh có hiểu không, còn...muốn ăn thì cứ nói tôi sẽ đưa cho anh mà đâu cần phải làm như vậy chứ?”
Lịch Bắc Dạ bất giác nở nụ cười xấu xa nhưng chỉ thoáng qua nhưng liền trở mặt giả vẻ không hiểu chuyện, Thẩm Nhất Đang cũng hết cách cô vỗ tay lên trán một cái rồi thắc mắc tại sao một người như vậy lại không biết mấy chuyện đơn giản như thế này.
“Tiểu thư, nhưng môi của cô ngọt lắm, ngọt hơn cả kẹo nữa.”
“Được rồi, không nói với anh nữa tôi đi ngủ đây.”
Đêm hôm đó, Lịch Bắc Dạ lại một lần nữa bước vào phòng của Thẩm Nhất Đang anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên xem đi xem lại rồi đi ra ngoài, anh lấy điện thoại ra gọi cho những người anh cho theo dõi Thẩm Nhất Đang dạo gần đây để xem hành động của cô để biết được nguyên nhân của vết thương đó.
“Thiếu gia có gì căn dặn ạ?”
Lịch Bắc Dạ lúc này giọng lạnh như băng tra hỏi.
“Các người có đi theo sát tiểu thư hay không?”
Bên kia trả lời nhưng với sự ngập ngừng.
“Dạ...chúng...tôi có ạ.”
“Thế thì tiểu thư xảy ra chuyện sao các người không báo cho tôi? Các người biết tại sao cô ấy bị thương hay không hả? Nói mau!”
Lịch Bắc Dạ không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa mà quát lớn khiến đầu dây bên kia sợ hãi, cả người run rẩy lo lắng tưởng tượng cảnh tượng anh xuất hiện trước mặt nhất định sẽ còn đáng sợ hơn như vậy.
“Tôi...có theo...tiểu thư nhưng...lúc sáng...chúng tôi sơ xuất một chút đã không thấy...tiểu thư đâu nhưng một lúc sau...mới thấy tiểu thư đi cùng người bạn của mình từ...đồn cảnh sát ra, chúng tôi thấy không có gì nên....không có báo lại ạ.”
Nghe được những điều đó ngay lập tức Lịch Bắc Dạ nổi trận lôi đình.
“Các người cũng được lắm, để tiểu thư bị thương rất nặng rồi đó, lại còn từ đồn cảnh sát ra mà không báo cho tôi, chuẩn bị tinh thần hết đi.”
Lịch Bắc Dạ nói rồi liền ngắt máy, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho một người quen của mình ở đồn cảnh sát và nhận được một tin đúng như dự đoán của anh là có một nhóm nữ sinh xảy ra mâu thuẫn đến nổi đâm một cô gái nhưng may mắn là cô gái đó không sao vì được đưa đến bệnh viện sớm, tuy vậy cô gái gây ra chuyện chính là Lục Kỳ đã khai báo rằng mình chỉ muốn dằn mặt Thẩm Nhất Đang nên ra tay vô tình làm người khác bị thương.
“Lục Kỳ? tôi biết rồi.”
Anh đã biết chuyện chị em họ mâu thuẫn từ lâu, nhưng không ngờ đến nổi muốn ra tay gϊếŧ Thẩm Nhất Đang, cô ta được Thẩm Hứa che chở nên mới ngông cuồng như vậy, lần này anh có cách để xử lý cô ta để trút giận cho Thẩm Nhất Đang, hai mắt anh ánh lên một tia nguy hiểm dường như sắp có chuyện không lành sắp xảy ra.