Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 116: Bị Đeo Bám

Khi ánh bình minh len lỏi qua khung cửa sổ, Thẩm Nhất Đang bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm chói mắt, cô khẽ nheo mắt lại rồi quay lưng về hướng khác để tránh ánh nắng mặt trời, những chú chim hót líu lo bay thẳng vào trong phòng của cô cất giọng hót, có lẽ điều này làm ảnh hưởng đến giấc ngủ vàng ngọc của cô, nhíu mày tức giận đưa gối ném về phía những chú chim đang đậu trên tủ nhưng hụt.

“Trời ơi, phiền phức quá đi.”

Lần này cô thật sự tỉnh giấc, ngồi bật dậy đi ra ngoài vệ sinh cá nhân, cô đưa tay che miệng ngáp dài một hơi, có lẽ cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng chợt nhận ra mùi thơm của thức ăn bay từ phía bàn ăn, cô đi theo hướng mùi thơm ấy và nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn, đồ ăn trông rất đẹp mắt nhưng lại có phần giản dị đa phần đều chỉ là cá với trứng và một nồi canh rau, do trong tủ lạnh chỉ còn lại nhiêu đó thôi.

“Ai làm vậy nhỉ?”

Cô mỉm cười vui vẻ ngồi xuống dùng bữa sau đó mới nhớ ra người đàn ông hôm qua đã biến mất, có lẽ mấy món này là do anh ta nấu để trả ơn cho cô, Thẩm Nhất Đang dùng bữa xong thì lấy cuốn sổ sách của mình ghi ghi vài chữ, cô lên lịch cho công việc của mình, chỉ làm việc cho quán nướng thì sợ cả năm cũng không đủ sống cho nên cô quyết định tìm nhiều công việc khác nhau để làm trong ngày.

“Mình làm được mà.”

Thay quần áo xong, Thẩm Nhất Đang liền đẩy cửa ra ngoài đột nhiên cánh cửa có chút nặng trĩu, cô dùng sức đẩy thì cũng khó khăn lắm mới đẩy được, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông hôm qua nằm dài trước cửa thì cô hoảng hốt kêu lên.

“Này, anh gì đó ơi, anh tỉnh dậy đi, anh có sao không?”

Anh ta dường như không có sao, nheo mắt lại rồi mở mắt ra, anh cũng hoảng hốt khi nhìn thấy Thẩm Nhất Đang kề mặt gần sát mình như vậy, anh lùi về phía sau cúi đầu ngượng ngùng.

“Anh không sao chứ? Sao lại nằm đây, anh không đi đi hôm qua tôi đã nói gì anh không nghe à?”

Anh ta liền xoa xoa đôi bàn tay vào nhau, giọng nói yếu ớt.

“Tiểu thư, cô có thể cho tôi ở lại đây được không? dù cô không cho tôi vào nhà cũng được, tôi không làm phiền cô đâu, tôi sẽ nằm ở đây thôi xin cô đấy!”

Thẩm Nhất Đang đưa tay xoa đầu mình thở dài, sao lại có trường hợp này chứ? Cô không biết tính sao với anh ta, hiện tại để anh ta ở trước nhà mình như vậy sợ lời ra tiếng vào còn cho vào nhà thì cô đâu có nuôi nổi, bây giờ mới thấy mình làm tốt quá cũng không nên, bản tính trước đây của cô đâu mất tiu rồi sao lại thương hại người ta trong khi bản thân còn không khá gì mấy.

“Thôi, đừng có ở đây, đi chỗ khác đi anh ở đây rồi lỡ có mệnh hệ gì rồi liên lụy tôi rồi sao, nhanh đi dùm đi!”

Thẩm Nhất Đang vô tình hất tay anh ta ra, nhưng anh ta vẫn cố giữ lấy chân của Thẩm Nhất Đang van xin, do vô tình nên cô đã đạp mạnh vào l*иg ngực của anh làm anh ngã lăn ra đất rồi nhanh chóng chạy đi.

“Phiền chết đi được mà, chuốc họa vào thân rồi.”

Cô cứ chạy mãi chạy đến chỗ trạm xe buýt rồi nhanh chóng tìm vị trí ngồi cho mình, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về người đàn ông đó, lỡ như anh ta có chuyện gì thì sao nhỉ? Anh ta vẫn nằm đấy bất động sợ xảy ra chuyện, Thẩm Nhất Đang cố làm lơ đi dù gì cô cũng đã khuyên anh ta rồi, trên đời này tốt quá cũng vậy chẳng ai tốt với mình nên mình không cần phải tốt với người ta làm gì.

Đến thành phố, Thẩm Nhất Đang liên tục đi tận mấy cửa hàng để xin việc làm, nhưng chỗ nào cũng đủ người, cô mất cả ngày trời để tìm công việc phù hợp, cuối cùng cũng tìm được một công việc bán hàng ở một cửa hàng bách hóa, thế là ca sáng của cô là làm ở đó còn chiều thì có thể sang quán thịt nướng để làm.

“Vui quá, có công việc rồi, mình sẽ tự mình đi lên bằng đôi bàn tay trắng này.”

Công việc bán hàng này có lẽ nhàn hơn cho cô chỉ cần tính tiền ở quầy thu ngân là xong, còn công việc bán ở quán thịt nướng thì hơi cực một chút nhưng cô có thêm kinh nghiệm sau những lần vấp ngã, cô tin rằng bản thân sẽ có thể làm tốt hơn cả Triều Kim Nghiên.

Cô mệt mỏi quay trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, Thẩm Nhất Đang còn mua thêm một vài đồ ăn nhanh mang về, nhưng đập vào mắt của cô là người đàn ông kia, anh ta vẫn nằm trước cửa nhà cô chẳng khác gì một con cún đợi chủ về, cô đưa tay vỗ trán mấy cái.

“Sao lại có người lì lợm như vậy chứ?”

Cô tiến tới thì anh ta liền mở mắt nhảy cẫng lên mỉm cười vui vẻ chào đón cô trở về, Thẩm Nhất Đang không quan tâm đến anh ta cô đặt túi đồ ăn xuống đất sau đó tra chìa khóa mở cửa, cô vẫn không màn đến anh ta làm gì làm cô cũng bất lực không muốn nói thêm nữa, Thẩm Nhất Đang đóng mạnh cửa lại rồi đi vào trong nhà.

“Làm sao để anh ta đi bây giờ.”

Mùi thức ăn thơm lừng bay lên không trung, cô chuẩn bị muỗng đĩa sẵn sàng dùng bữa, đột nhiên cô cảm thấy có hơi lo cho anh ta, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì không biết là có đói không nữa, cô muốn vô tình cũng không được mà, Thẩm Nhất Đang liền bẻ đôi ổ bánh mì và mang bát canh thịt hầm đi tới mở cửa.

“Cho anh, ăn xong rồi lượn đi dùm tôi, coi như là tôi cầu xin anh luôn đó đừng có ám tôi nữa nhé.”

Anh ta vẫn vô tư hồn nhiên mỉm cười vui vẻ và có lẽ không nghe thấy câu nói phía sau của cô, nhanh chóng nhận lấy và ăn một cách nhanh chóng như bị bỏ đói từ đời nào cách ăn cũng dị hợm không giống ai, cô đóng sầm cửa lại nhưng mắt vẫn len lén nhìn qua cửa sổ quan sát.