Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi diễn tập, Lãnh Thiên Sơ dường như hôm nay thấy tinh thần anh phấn chấn hẳn ra, trên cổ còn đeo một sợi dây màu đỏ hiếm thấy, nhưng đó cũng là thứ mà khiến anh tự tin và thoải mái lên hẳn, nó cũng chính là thứ giúp anh thoát khỏi sự trói buộc vô hình của Lục Kỳ.
Nhớ lại đêm trước anh đã suy đi nghĩ lại rất nhiều và lên mạng tra cứu thứ. Cuối cùng anh nhận ra bản thân đã dính một loại bùa yêu của ai đó, và không ai khác chính là Lục Kỳ, cho nên mỗi khi anh ở gần cô ta hay cô ta chạm vào anh là ngay lập tức anh có cảm giác rất kì lạ, ngay lập tức anh đã tâm sự chuyện này với ba của anh.
Ông liền hiểu ra sự tình liền lấy ra một sợi dây chuyền màu đỏ đeo lên cho anh, sợi dây này chính là sợi dây lúc nhỏ mẹ thỉnh ở chùa cho anh đeo để tránh tà ma và dễ nuôi, anh đã không đeo nó một thời gian rồi, bây giờ đã đến lúc anh sử dụng nó lại rồi.
Từ khi đeo nó vào người anh cảm thấy nó nhẹ nhõm hẳn, bây giờ thì anh có thể cùng Thẩm Nhất Đang luyện tập một cách thoải mái hơn rồi, ngày cuối cùng nên cố gắng ra sức tập luyện chạy nước rút thôi.
Vừa đi vào lớp đã đυ.ng phải Lục Kỳ vẻ mặt hậm hực đi ra, nhưng anh lại không đỡ cô ta để cô ta ngồi bệt dưới đất.
“Thiên Sơ, anh không đỡ em đứng dậy?”
“Mắc gì phải đỡ cô? Cô đi không nhìn đường tôi không bắt cô xin lỗi thôi chứ?”
Lục Kỳ cảm thấy có điều gì đó lạ lùng ở đây nên cô ta liền nhíu mày một cái và bắt đầu ra lệnh lại một lần nữa.
“Anh đỡ em dậy nhanh lên!”
“Xin lỗi tôi bận, tự mà đứng lên đi!”
Nói xong Lãnh Thiên Sơ liền rời đi, Lục Kỳ mặt ngớ ngẩn ra quay đầu lại nhìn theo bóng của Lãnh Thiên Sơ đi khuất, cô ta nghiến răng một cái rồi đứng bật dậy.
“Lãnh Thiên Sơ.”
Mím chặt môi hai tay của cô ta nắm lại thành quyền, suy nghĩ về bùa phép của mẹ chắc có lẽ bị mất tác dụng rồi, nhìn tới nhìn lui một cách lén lúc, Lục Kỳ bắt đầu lấy điện thoại ra gọi về cầu cứu mẹ thử.
“Sao? không được nữa à? kỳ lạ, nhưng mà mẹ có nói rồi cái đó chỉ khi con chạm vào hoặc ở gần cậu ta mới có thể thôi, do mấy loại bùa kia nặng lắm sợ là sẽ ảnh hưởng đến con lẫn cậu ta nên mẹ không dám để con sài.”
Lục Kỳ liền mặt nhăn mày nhó dậm chân nói.
“Con không biết, con muốn anh ấy quay về bên con.” . TruyenHD
“Không phải muốn là được, con có thể chọn người khác mà cần gì phải là thằng nhóc đó chứ?”
Lục Kỳ bĩu môi, cái gì không có được thì cô ta lại càng muốn có thay vì bỏ cuộc.
“Con nói rồi đó, mẹ tìm loại bùa khác cho con, con nhất định phải khiến anh ấy quay về với con!”
“Thôi, đừng có mè nheo nữa, luyện tập đi rồi về tính.”
“Ơ...mẹ...”
Còn chưa nói xong thì Lục Diễm đã vội tắt máy, Lục Kỳ không biết nên làm gì tiếp theo nhưng cô sẽ đợi cho qua buổi lễ nhất định phải có lại thứ mà mình mất, lẳng lặng quay trở lại lớp để tiếp tục luyện tập, Lục Kỳ vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Thẩm Nhất Đang đứng cùng với Lãnh Thiên Sơ và trò chuyện gì đó rất vui vẻ, chẳng lẽ mới đó mà gương vỡ lại lành rồi sao?
“Thẩm Nhất Đang, mày cứ vui vẻ đi tao sẽ chống mắt lên xem mày còn vui vẻ được bao lâu.”
Buổi tập dợt bắt đầu diễn ra, tiết mục đầu tiên là của Thẩm Nhất Đang và Lãnh Thiên Sơ, cả hai đã xác nhận sẽ tham gia cùng nhau, tuy chỉ mới kết hợp với nhau lần đầu tiên nhưng cả hai rất ăn ý với nhau cứ như đã luyện tập chung từ rất lâu vậy, vì lần trước Thẩm Nhất Đang bảo anh chỉ cần luyện tập một mình trước đợi khi sẵn sàng cả hai sẽ cùng nhau tổng dợt lại bữa gần diễn, không ngờ lại hơn cả mong đợi.
“Hai em đúng là rất ăn ý, Thiên Sơ kỹ năng và sự dẻo dai của em phải nói là có thể hơn Lôi Minh Vũ rất nhiều đấy, lại còn rất ăn ý với Nhất Đang, thầy nghĩ buổi biểu diễn của hai em sẽ rất sáng và nóng sân khấu đấy, cố lên nữa nhé.”
Cao Dĩ Huyên đứng lên phát biểu và đưa ra lời khen thật tình, phải công nhận một điều đó là sự kết hợp của cả hai quá hoàn mỹ, có gọi là do chơi thân nhau từ nhỏ nên ăn ý không? dù họ từng có một khoảng thời gian rất đối nghịch nhau.
“Làm tốt lắm.”
Thẩm Nhất Đang quay sang khen anh một câu cho có lệ, vì cô không muốn anh kỳ vọng vào cô nhiều, cô chẳng thể nào mở lòng với anh được nữa, thật sự chẳng còn cơ hội nào dành cho anh nữa rồi.
“Cám ơn em, em cũng vậy, mai cùng chiến hết mình nhé.”
“Được.”
Tiếp theo đó đến lượt Triều Kim Nghiên và Cao Dĩ Huyên, Triều Kim Nghiên được xem là người may mắn nhất của lớp vì được kết hợp cùng với giảng viên của lớp, phải nói là ai cũng phải ngưỡng mộ cô, nhưng phía Thẩm Nhất Đang cô không ưa Cao Dĩ Huyên cho lắm nên không có chuyện ghen tức hay đố kỵ gì ở đây cả, cả hai người mỗi ngày đều luyện tập cùng nhau nên vô cùng ăn ý, Triều Kim Nghiên đã thể hiện nét mặt hiền lành của nàng Cinderella, cứ tựa như bước ra từ trong cổ tích vậy, điệu múa nhẹ nhàng dẫn dắt lôi cuốn người xem, đôi chân cô đưa cao lên tận đỉnh đầu và bắt đầu xoay tầm năm sáu vòng, đây chính là điệu múa lốc xoáy mà Cao Dĩ Huyên đã truyền lại cho cô, làm cô trở nên tỏa sáng giữa dàn vũ công phụ.
“Tuyệt quá, thật sự rất lôi cuốn.”
“Nhưng của Nhất Đang vẫn hay hơn.”
Lời bàn tán người thích người chê cứ thế vang lên, Thẩm Nhất Đang có vẻ sau vụ việc bị dạy dỗ một trận nên cô không còn dám nghĩ đến chuyện làm khó Triều Kim Nghiên nữa nhưng trong lòng vẫn có chút ác cảm với cô chẳng thể xóa bỏ được.