Chương 577: Chỉ Cần Em Đừng Đi
Vừa vào phòng, Lưu Thuận Thành ủ rũ hỏi "Chuyện này là như thế nào?"
"Hả, là chuyện gì?"
Lăng Miêu nhìn căn phòng, cảm thấy căn phòng tuy không vừa ý lắm nhưng ở một thị trấn nhỏ như vậy vẫn rất tốt, cô không để ý thái độ của Lưu Thuận Thành đã thay đổi, tiếp tục ngây ngốc đi về phía trước. Lưu Hạo Minh đã cảm giác được cha hắn có gì đó không đúng, trước tiên vươn tay kéo cô ra phía sau.
Đáng tiếc động tác của hắn còn chậm, Lưu Thuận Thành vội vàng nắm lấy cổ tay Lăng Miêu, kéo cô đến trước mặt mình "Tiền trong thẻ của anh còn chưa chuyển đi, vừa rồi em mua nhiều đồ như vậy, là dùng tiền của ai?"
Đột nhiên bị hắn chất vấn như vậy, Lăng Miêu cũng mất bình tĩnh "Em có thể tiêu tiền của mình tùy ý, anh buông em ra."
Cô dùng sức giãy giụa, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được, tay của Lưu Thuận Thành như kẹp sắt siết chặt cổ tay cô, dùng sức như vậy suýt chút nữa đã bẻ gãy tay cô.
Lưu Hạo Minh cũng đi tới, khuyên Lưu Thuận Thành buông tay trước, rồi hỏi Lăng Miêu "Tất cả đồ vừa rồi đều dùng tiền của em? Tại sao? Miêu Miêu, mấy thứ này tại sao lại dùng tiền của em?"
"Em có ý gì?"
Lưu Thuận Thành không chịu buông cô ra, nhưng sức mạnh trong tay hắn đã thả lỏng rất nhiều.
Một người đàn ông vạm vỡ mạnh mẽ đứng trước mặt cô như một tòa tháp sắt, một khi hắn nổi giận, loại uy hϊếp mạnh mẽ đó sẽ khiến Lăng Miêu sợ hãi.
Đôi mắt hắn đỏ hoe vì lo lắng, hắn nhìn cô chằm chằm "Ý em là gì? Em muốn dùng những thứ đó để vạch ranh giới với anh? Định vỗ mông ngày mai bỏ đi?"
Lăng Miêu càng nghe càng đau lòng, cô lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô quan tâm đến một người đàn ông, nhưng lại thành ra thế này!
Cô cũng tức giận đá vào chân Lưu Thuận Thành, nhưng người đàn ông này vẫn bất động, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi. Càng như vậy cô càng trở nên tức giận, cuối cùng dứt khoát bồ nhào vào người Lưu Thuận Thành, cắn mạnh vào cánh tay hắn.
"Miêu Miêu, đừng giận ông ấy, cũng đừng giận làm hỏng chính mình."
Lưu Hạo Minh vội vàng kéo cô ra, lại nhìn thấy trên cánh tay của cha mình có một vòng vết răng nhỏ, vết răng đã có máu.
Lăng Miêu rút tay ra không được, đành phải dừng lại, cô nhờ Lưu Hạo Minh mang túi cho mình, Lưu Hạo Minh cũng sợ cô tức giận mà chia tay nên dù sao cũng không đưa đồ cho cô.
" Cả hai người đều là đồ khốn."
Lăng Miêu tức giận đến phát khóc "Anh cho rằng tôi là lòng lang dạ thú sao? Tôi không biết anh có đối xử tốt với tôi hay không sao? Tôi muốn đối xử tốt với anh, không được sao? Tôi mua những thứ này chỉ cho bản thân mình? Nếu tôi không muốn ở bên các người, vậy tôi tiêu tiền mua nhiều đồ như vậy làm gì, tôi bỏ đi luôn không được sao?"
Nghe cô nói nhiều như vậy, Lưu Thuận Thành cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lăng Miêu nói rất đúng, nếu cô thật sự muốn rời đi, cô căn bản không cần bận tâm, thừa lúc bọn họ không chú ý liền rời đi.
Vì vậy, cô thực sự muốn ở lại và sống cùng hắn?
Kinh ngạc đến quá nhanh, Lưu Thuận Thành không thể tin được, lại ngây người hỏi “Miêu Miêu, em thật sự không muốn đi sao?”
Hắn đã miễn cưỡng để cô đi, nếu cô muốn ở lại, hắn thực sự sẽ không bao giờ để cô đi nữa. Hắn muốn giữ cô ở bên cạnh, kiếm tiền nuôi cô, đối xử tốt với cô đến cuối đời!
Đáng tiếc Lăng Miêu vẫn còn tức giận, lớn tiếng mắng hắn "Ai nói không đi, tôi lập tức đi!"
Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú, Lăng Miêu tức giận đến phát run, cô dùng hết sức giãy giụa, nhưng Lưu Thuận Thành không nói một lời đã bế cô vào phòng ngủ, trực tiếp đặt cô lên giường lớn.
Phịch một tiếng, Lưu Thuận Thành quỳ xuống dưới chân cô, nắm lấy tay cô cầu xin "Miêu Miêu, anh cái gì cũng không tốt, em muốn làm gì anh cũng được, chỉ cần em đừng rời đi."